Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 11. Muốn nạp thiếp?
Cập nhật lúc: 2024-08-17 09:56:09
Lượt xem: 128
Ta nhìn a di, trong lòng buồn bã.
Một người như a di, đã không chịu thua kém nửa đời người, thật ra cũng tịch mịch đáng thương.
Tóm lại là bây giờ Kinh Thành đã bắt đầu vào đông rồi, băng tuyết ngập trời cũng không dễ đi, ta quyết định đợi đến đầu xuân năm sau, sau khi bên phía a di để cho ta yên tâm rồi xuất phát sau cũng không muộn.
Lúc cầm bao quần áo đi đến chỗ rẽ ở đầu đường thì nhìn thấy Chu Thanh Quân.
Hắn thân thể như ngọc đứng trước một chiếc xe ngựa, im lặng nhìn ta.
Ta tiến lên trước, khom người hành lễ.
- Biểu ca, trước kia Thiên Kiều đã đắc tội nhiều, xin lỗi huynh. Hôm nay tạm biệt, vẫn mong biểu ca sau này tất cả đều an hảo.
Hắn thấp giọng nói:
- Lên xe.
Ta sửng sốt.
Hắn đưa ta đến một căn nhà nhỏ mới lạ.
- Đây là nơi nào?
Ta nhìn xung quanh.
Hắn cụp mắt:
- Nàng ở lại chỗ này trước, sau này ta sẽ đưa nàng về phủ.
Ta nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn đột nhiên ngước mắt, trong mắt phun trào tâm tình không rõ.
- Hôm đó ta không cứu nàng trước là vì ta biết nàng bơi giỏi.
Ta từng cố ý rơi xuống nước ở trước mặt hắn, lúc cứu ta chân hắn bị chuột rút, vẫn là ta cứu hắn lên bờ.
Ta gật đầu:
- Trong lòng chàng thích Bạch tiểu thư, dù thế nào thì cứu nàng ta cũng là việc nên làm.
Hắn mím môi, im lặng không nói.
Ta do dự một chút rồi vẫn nói:
- Muội không hề đẩy nàng ta.
Hắn ngắt lời ta:
- Việc này nàng không cần giải thích, Tố Liên chắc là nhất thời chịu kinh sợ nên nói nhầm thôi.
- Huynh tin muội à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/11-muon-nap-thiep.html.]
Trong lòng ta có mấy phần kinh ngạc.
Hắn nhạt giọng nói:
- Chúng ta chung sống với nhau ba năm, mặc dù nàng… hành vi đôi lúc không đứng đắn, nhưng tâm tính nàng đơn giản thuần lương, không phải là kiểu người sẽ dùng những thủ đoạn đó.
Hốc mắt ta đột nhiên đỏ lên, ta cười nói:
- Biểu ca nói như vậy, trong lòng muội càng áy náy.
Sân nhỏ yên tĩnh vang lên tiếng cành cây đong đưa, ánh hoàng hôn loang lổ mùa đông chiếu vào sân, kéo chiếc bóng ra thật dài, ngay cả giọng nói của Chu Thanh Quân dường như cũng trở nên không chân thật.
- Hiện nay bên phủ Thái phó có chút hiểu lầm nàng, đợi Tố Liên gả đến, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với nàng ấy, không bao lâu sau là nàng có thể quay về rồi.
Ta do dự hỏi:
- Về… làm gì?
Hắn yên lặng nhìn ta, hồi lâu mới nói:
- Ta sẽ nạp nàng làm thiếp.
Ta ngạc nhiên mà trợn trừng hai mắt, thật sự khó mà tin được Chu Thanh Quân sẽ nói ra lời như vậy.
- Vì, vì sao, đột nhiên…
Ánh mắt hắn nặng nề:
- Hôm đó nàng đã có hành động thân mật với đàn ông ngay trước mặt mọi người, muốn tìm được nhà tốt trong Kinh Thành để gả sợ là không dễ, tình cảnh lần này của nàng ta cũng có trách nhiệm, ta nạp nàng làm thiếp là cách giải quyết tốt nhất.
- Sau này mặc dù nàng và Tố Liên có sự khác biệt về thân phận nhưng những gì nàng nhận được cũng sẽ không hề khác gì nàng ấy.
Trong lòng ta là sóng lớn cuồn cuộn, nhất thời không biết nói gì.
Vẻ mặt hắn vào giờ phút này bình tĩnh ôn hòa, dường như còn mơ hồ có chút dịu dàng, khiến ta cảm thấy hơi lạ lẫm.
Im lặng một hồi lâu, ta mới nói:
- Biểu ca, cảm ơn chàng đã vì ta mà suy tính nhiều, nhưng bây giờ chàng đã có Bạch tiểu thư, ta… không thích nàng ta lắm, chuyện hoang đường trong mấy năm nay thì chàng cũng quên đi. Ta không có ý định quay về phủ Thượng thư. Căn nhà này ta sẽ không ở.
Hắn khiếp sợ nhìn ta, môi mở ra lại khép lại, tựa như không tin là ta sẽ từ chối.
- Một nữ nhân như nàng, không ở đây thì có thể đi đâu được?
- Thiên Kiều! Ta biết nàng và di nương đều muốn vị trí chính thê, nhưng hôm nay hôn sự của ta và Tố Liên đã được quyết định, dù thế nào cũng không thể thay đổi. Ta đã hứa với nàng, tuyệt đối sẽ không phân biệt đối xử với nàng. Tố Liên cũng là người có phẩm tính cao thượng, mặc dù nàng làm thiếp nhưng nhất định sẽ không chịu tra tấn giống như mấy người phụ nữ trong hậu trạch khác đâu.
- Tâm tư nàng đơn giản, không hiểu sự khó khăn của thói đời này, không có phủ Thượng thư che chở cho nàng, sau này nàng sẽ phải gánh chịu rất nhiều đau khổ.
- Thiên Kiều, chúng ta dù sao cũng có tình nghĩa làm bạn thời niên thiếu, ta sẽ không hại nàng, nàng không được tùy hứng.
Hắn xưa nay kiệm lời ít nói, hiếm khi nói nhiều như vậy trong một lần.
Giờ phút này nói xong những lời này, trên mặt còn có chút thấp thỏm mơ hồ.