Ánh dương - Chương 1.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 20:46:54
Lượt xem: 112
Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm cũng lạnh hơn mọi năm, Lạc Thành Dương giơ tay đón những bông tuyết bay lả tả theo gió, y bình tĩnh nhìn hồ băng trước mặt đã hơn một canh giờ. Người hầu Phúc Bảo bên cạnh không nhịn được khuyên nhủ: "Công tử, chúng ta mau về phủ thôi. Trời đổ tuyết lớn như vậy người cứ đứng ở đây sẽ bị bệnh mất. Hơn nữa chắc Hiên Viên thế tử có việc bận nên chậm trễ, chúng ta về phủ trước đợi ngài ấy được không?"
Lạc Thành Dương mím môi không trả lời, y biết người kia sẽ không đến y có thể cảm nhận được hắn dạo gần đây một mực né tránh y, chỉ là y cố chấp muốn đợi mà thôi.
Y và Hiên Viên Ngụy từ nhỏ đã quen biết nhau, lúc trước phụ thân Hiên Viên Ngụy là Hiên Viên Đình bị dính vào một vụ án mưu phản, chính phụ thân y đã giúp ông ấy rửa sạch oan khuất sau này Hiên Viên Đình được phong hầu tước cũng đề bạt cha ta với Hoàng Thượng. Sau này cha ta được phong làm Thừa tướng đương triều. Thường xuyên qua lại khiến hai nhà thân càng thêm thân, y và Hiên Viên Ngụy cũng sấp xỉ tuổi nên được cho chơi với nhau từ lúc còn là một cậu nhóc đến khi cùng nhau vào Quốc Tử Giám học tập rồi đến lúc trưởng thành. Hai người luôn như hình với bóng, xuân đến đông đi hai người đã trở thành những thiếu niên phong lưu anh tuấn. Giữa hai người cũng bất giác đã có hạt giống cấm kỵ đã nảy mầm từ từ bén rễ, hắn hết lòng bảo vệ y, y cũng dung túng mọi tính khí của hắn.
Nhưng y không hiểu sao dạo gần đây hắn luôn tránh mặt y, hai người từ nhỏ đã ở cạnh nhau nên rất hiểu nhau hắn chỉ cần thoáng nhíu mày y cũng đoán được đôi chút. Y có thể cảm giác được hắn có chuyện phiền lòng nhưng dù y gặng hỏi như thế nào hắn cũng chỉ một mực im lặng. Sự im lặng này khiến y cảm giác bất lực, y cảm giác như giữa hai người đang dần bị ngăn cách bởi một bức tường.
"Haizz, Chúng ta về thôi"
Con đường về phủ tuyết đã phủ một lớp dày, chỉ khi cảm nhận được ấm áp trong xe ngựa y mới rùng mình bởi cái lạnh buốt ở đầu ngón tay đã len lỏi khắp cơ thể.
Hậu quả của việc đứng trong tuyết hơn một canh giờ chính là Lạc Thành Dương bệnh đến không dậy nổi, rõ ràng đại phu nói chỉ là bị phong hàn nhưng y bị bệnh hơn một tháng vẫn chưa khởi sắc. Y là trưởng tử của phủ Tể tướng, tin tức y bị bệnh nhanh chóng lan ra khắp kinh thành. Ngày ngày có cả lớp người xếp hàng đến thăm bệnh y, tất nhiên họ có thật lòng đến thăm y hay không thì không ai biết.
"Chỉ là phong hàn thôi, đã hơn tháng rồi tại sao chưa khỏi chứ! Đúng là một đám lang băm. Không được, ngày mai ta phải vào cung mời thái y ở thái y viện đến mới được"
Monghyyyy
Cảm ơn bạn đã ủng hộ ♥️
Nhìn mẫu thân vì lo lắng cho y mà ngày rộp đi, y nhịn không được mà sót xa, an ủi nàng: "Mẫu thân đừng lo lắng. Ta cảm giác đã khoẻ hơn rồi, người đừng mời thái y nếu không truyền ra ngoài lại gây phiền phức cho phụ thân"
Phủ Tể tướng cây to đón gió lớn, phụ thân y không có lúc nào không cẩn thận hành sự, sợ chọc vào cấm kỵ của Thánh Thượng. Điều này mẫu thân y sao có thể không biết, nàng miễn cưỡng cười cười đôi mắt đỏ hoe nói:
"Được vậy con nghỉ ngơi cho khoẻ đi. Ta về phòng trước"
Nhìn bóng dáng mẫu thân vội vàng rời đi y ấn thái dương nói:
"Haizz, nhìn dáng vẻ này chắc trở về nàng lại phải khóc rất lâu. Phúc Bảo đi báo với phụ thân, để người đến dỗ mẫu thân đi."
Phúc Bảo rót cho y một cốc trà nóng rồi nhận lệnh rời đi. Người đi hết rồi, căn phòng chỉ còn mình y, cảm giác trống vắng khiến cảm giác khó chịu trong người càng lớn hơn y thấp giọng ho
'Khụ, khụ, khụ'
Huân hương lượn lờ khắp căn phòng, im ắng như vậy khiến y hơi không quen. Nếu người kia ở hắn sẽ vừa cằn nhằn vừa sắc thuốc còn muốn mua mứt dỗ y uống thuốc. Nhớ tới bóng người kia khiến sống mũi y cay cay, y bị bệnh một tháng hơn phân nửa quyền quý kinh thành đều đến thăm duy chỉ có người mà y mong ngóng lại không thấy thân ảnh. Y chờ hắn rất lâu cũng không chờ được hắn đến, cuối cùng y phái Phúc Bảo đi tìm mới nhận được một câu thăm hỏi đầy khách sáo của hắn:
"Bản thế tử có truyện vướng chân không tiện đến thăm. Hơn nữa công tử nhà ngươi bị bệnh nên nghỉ ngơi nhiều, ta cũng không tiện quấy rầy"
Y cười khổ, trước đây hắn có bao giờ khách sáo vậy đâu chứ, chẳng qua là không muốn gặp thôi.
Hoa mận ngoài sân đã nở rồi chỉ là đã không còn người ngồi uống rượu ngắm hoa cùng y nữa.
_______________________
Thời tiết ấm dần khiến bệnh phong hàn của y cũng dần tốt hơn, ở trong phòng bí bách hơn một tháng y quyết định ra ngoài đạp thanh. Đường phố mùa xuân nhộn nhịp, người tới ta đi, tiếng trả giá, tiếng người cười cười nói chuyện cách một lớp màn che bay vào tai y. Không khí trong lành nhộn nhịp như vậy khiến tâm trạng y tốt hơn nhiều liền muốn đến quán trà nghỉ chân.
"Ngươi biết gì chưa? Ta nghe nói Nam Hạ mất mùa lại chuẩn bị mang binh đánh biên giới nước ta đó"
"Ngươi nói là thật !!!"
"Tất nhiên, anh rể của chị họ của tam thúc nhà ta làm trong quân bộ, sao tin tức sai được. Ta còn nghe nói vị kia chuẩn bị cho mấy con cháu nhà quyền quý ra đánh trận nói là rèn luyện đó."
"Đó không phải làm loạn sao! Mấy tên công tử bột đó có thể đánh ai"
Một nam nhân dáng người hung hán trừng mắt nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-duong/chuong-1.html.]
"Thì đó, giờ mấy nhà quyền quý liên tục có người đính hôn, thành thân chính là sợ người một khi đi rồi về không được nữa. Tranh thủ lúc còn sớm lưu lại hương hoả"
"Hahaha, đúng là nhát chết. Mà ta nghe nói Thế tử phủ An Viễn Hầu cũng mới đính hôn với con gái của Lại Bộ thượng thư rồi, cũng là vì chuyện này sao?"
Choang
Thanh âm thanh thúy vàng vọng cả trà lâu, ly trà rơi xuống nước b.ắ.n tung tóe bốc lên từng đợt hơi nóng khiến cả trà lâu yên tĩnh một cái chớp mắt rồi khôi phục.
Lạc Thành Dương chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, cơn gió nhẹ thổi vào cũng khiến toàn thân y run rẩy không thôi. Cánh tay dùng sức vịn tay bàn lung lay đứng dậy y dồn dập nói
"Chuẩn bị xe ngựa, đến An Viễn hầu phủ"
Sau đó loạng choạng đi ra khỏi quán trà. Phúc Bảo đầy mặt lo lắng chạy theo muốn nói gì đó rồi lại chỉ thở dài.
2. Lạc Thành Dương nôn nóng ngồi trên xe ngựa y thỉnh thoảng lại vén rèm nhìn xem đã đến đâu rồi. Trong lòng y có rất nhiều điều muốn nói cũng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng tất cả đều hoá thành hư vô. Nhìn cánh cửa đỏ son đóng kín trước mặt y chỉ có một cảm giác đó là mệt mỏi, mệt mỏi đến mức y không nhấc lên nổi cảm giác gì khác nữa. Hắn đứng sau cánh cửa lạnh giọng nói:
"Hôm nay Hầu phủ có việc không tiện tiếp khách, Lạc công tử hãy về đi".
Y không hiểu tại sao hắn lại như vậy nhưng y biết từ đây giữa hắn và y sẽ rẽ hướng lên hai con đường khác nhau. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời Kinh đô vẫn vậy nhưng hình như không giống ngày xưa nữa rồi.
Tháng ba cùng năm, Nam Hạ tiến quân dẫn đánh biên cảnh, Hoàng Thượng hạ lệnh con cháu thế gia đều phải tham gia, y được điều đến Giang thành phía Đông còn hắn điều đến Vân thành phía Tây. Ngày xuất trinh Lạc Thành Dương đứng trong đám người thấy Hiên Viên Nguỵ khoác một thân chiến giáp màu trắng hiên ngang đứng, dường như cảm nhận được hắn quay lại Lạc Thành Dương vội vàng thu hồI ánh mắt. Lạc Thành Dương cảm giác ánh mắt kia nhìn y rất lâu trong ánh mắt đó bao gồm rất nhiều thứ y không hiểu được nhưng giờ đây y cũng không muốn hiểu nữa. Hai người bọn họ cứ vậy mà đi về hai hướng khác nhau trong sự tiễn đưa của gia đình và dân chúng.
________________________
Ba năm sau
"Cuối cùng đám oắt con Nam Hạ đó cũng đã chịu đầu hàng chắc không bao lâu nữa chúng ta có thể về kinh rồi"
"Triệu Tín! Chú ý cách nói chuyện của ngươi. Đừng để cha ngươi nghe thấy đến lúc đó ta không cứu được ngươi đâu"
"Hừ ta đường đường Phó tướng tứ phẩm của Vũ Duệ quân về phẩm cấp là đồng cấp với ông ấy. Ai có thể quản ta chứ"
Cốc
Á!!! Người được gọi là Triệu Tín che lại cái trán, oán giận nhìn về thanh niên im lặng đọc sáchnãy giờ.
"Cố Danh! Ngươi quản hắn chút đi. Còn nói ta, hừ, không coi lại bản thân xem mình có giống công tử phủ Thừa tướng không. Cả ngày dựa vào việc ngươi thiên vị hắn mà tác oai tác quái trong quân doanh"
"Triệu Tín hôm nay ngươi kiểm kê lương thực cùng vũ khí rồi sao. Ngày mai đã khởi hành rồi nếu đến tối ngươi còn chưa kiểm kê xong...hừ..."
"..."
Thanh niên kia ngẩng đầu khỏi trang sách nhìn Triệu Tín chậm dãi nói, dù chưa nói hết câu nhưng ý vị uy h.i.ế.p rất rõ ràng. Triệu Tín nhìn thanh niên được xưng anh tuấn tiêu sái, dịu dàng hòa nhã trước mặt, lại nhìn thanh niên đứng một bên làm mặt quỷ mà hít sâu một hơi, y nên sớm biết mới phải.
Thấy Triệu Tín đi rồi, Lạc Thành Dương mới đi đến bên bàn ngồi chống tay ngắm nhìn thanh niên trước mặt. Thanh niên trước mặt có nước da màu đồng khoẻ mạnh, mắt kiếm mày sao khuôn mặt anh tuấn cương nghị trên người hắn tản ra khí chất mạnh mẽ, uy nghiêm. Nhưng một người như vậy lại luôn dịu dàng, quan tâm, thiên vị y, suốt ba năm biên cương Cố Danh luôn quan tâm y từ ăn ở đi lại, bắc cương khổ hàn nhưng bà năm ở đây y luôn cảm giác rất thoải mái.
"Cố Danh đừng đối xử với ta tốt như vậy ta sẽ ỷ sủng mà kiêu đó"
"Sẽ không!"
Luôn là như vậy, Lạc Thành Dương mỉm cười dù đã đoán được câu trả lời nhưng khi nghe được vẫn thấy rất vui.