Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Đào - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:49:47
Lượt xem: 25

31.

"Hahahahahahaha——"

Tôi đang nằm trên giường xem chương trình mì ăn liền thì thấy anh ấy đang nhìn tôi.

"Xin lỗi, tôi sẽ nhỏ giọng xuống, hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaha..."

Ông chủ tiếp tục trầm mặc.

“Thật ra, thưa sếp” tôi nhắc nhở anh ấy, “Chúng ta không cần phải chen chúc trên một cái giường.”

"Sao ở giữa chúng ta có nhiều gối như vậy, anh cùng Bạch Nguyệt Quang trước đây cũng dạng này à?"

Anh ây rơi vào im lặng hồi lâu.

Ngay khi tôi nghĩ mình lại vô tình nói sai điều gì đó.

Anh ấy nói.

“Chúng tôi chưa bao giờ ngủ chung giường”

Mức độ tình yêu thuần khiết của hai người có chút không hợp lẽ thường nha.

32.

Cuối tuần này là ngày kỷ niệm thành lập trường cũ của tôi, và các cựu sinh viên tốt nghiệp có thể quay lại và hội họp với nhau.

Ông chủ nói sẽ dẫn tôi đi đến đó.

Anh ấy lôi từ tủ quần áo một bộ đồng phục cũ.

Hóa ra ông chủ không chỉ là cựu sinh viên trường đại học của tôi mà còn là cựu sinh viên trường cấp 3 của tôi.

"Tôi đưa em đi dạo nhé? Đã lâu rồi em chưa về đây phải không?" Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Đi thôi, coi như tìm lại chút dư vị quá khứ!"

33.

Chúng tôi đi bộ đến một siêu thị nhỏ trong khuôn viên trường.

"Nhìn xem, nó vẫn mở."

Tôi với tay lấy nước trên kệ.

"Cô ấy thường mua cho tôi nước và bánh mì."

Tôi quay lại nhìn anh,

"Bạch Nguyệt Quang của anh?"

"Ừ, là Bạch Nguyệt Quang của tôi"

34.

"Trong căng tin có rất nhiều người...?" Tôi nhìn quanh và thấy có rất nhiều cựu sinh viên đang ăn cơm.

“Ừ, vì đồ ăn ngon mà” Anh nhìn tấm biển có đèn đỏ trên đầu “Cô ấy thường xuyên làm đồ ăn cho tôi, nhưng cô ấy không chịu nổi nên vẫn lén đi ăn bánh bao hấp.”

"Sau đó tôi cố tình bảo cô ấy ăn thêm một bữa, còn đưa tiền cho cô ấy tự ăn."

"..."Quả là tình yêu đích thực.

35.

Chúng tôi cùng nhau đi bộ đến một khu rừng.

“Bên hàng rào cạnh khu rừng này có một cây anh đào.” Anh ngẩng đầu nhìn qua hàng rào bên cạnh. Những quả anh đào trên cây có màu đỏ tươi, trông thật bắt mắt.

"Cô ấy nhặt chúng cho tôi, tôi nhét nó vào ví và nhìn cô ấy leo lên lan can và bước lên phiến đá rắn chắc. Cô ấy thực sự rất giỏi. Tôi không thể leo lên lan can, nhưng cô ấy đã leo lên ngay lập tức." .

"Loại này anh đào thịt nhỏ, nhân to, phần lớn có vị chua. Chỉ những quả màu đỏ mới có vị ngọt. "

@HảiĐườngNè

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-dao/chuong-4.html.]

“Nhưng cô ấy luôn chọn quả to nhất, màu đỏ hồng cho tôi vì tôi thích đồ ngọt nhất. Thấy tôi không vui, cô ấy liền bảo cô ấy thích đồ chua”.

……

36.

“Ở ngay đây, tôi bị kẻ bắt nạt trong trường chặn lại ở đây.” Anh lại cười: “Lúc đó cô ấy tình cờ tới mời tôi một cốc trà sữa để đổi lấy sự an toàn của tôi.”

"Nhưng cô ấy thậm chí còn không biết vệ sĩ của tôi đang ở trong một con hẻm khác."

"Ngốc nghếch nhưng dễ thương."

37.

“Là cái đình này.” Anh dừng lại, “Tôi và cô ấy là lần đầu tiên ‘cãi nhau’, thực ra không phải cãi vã, cô ấy muốn tìm tôi hỏi xem tôi nghĩ gì.”

**đình : nơi nghỉ ngơi, dừng chân ở trong rừng.

“Lúc đó, tôi gặp tai nạn ở nhà và về cơ bản, tất cả bạn bè của tôi bắt đầu xa lánh tôi”.

Anh cụp mắt xuống cô đơn và tự cười mình,

"Tôi đã đánh giá thấp sự quyết tâm và tính cách của cô ấy. Tôi tưởng mình đã gặp được một cô gái giống như họ. Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng mình đã sai."

Mắt anh đỏ hoe .

"Tôi đã nghĩ, tôi đã nghĩ...nhưng tôi đã nhầm."

"Tôi đã sai."

Ngay cả giọng nói của anh cũng run rẩy.

"Cô ấy là người rất coi trọng tình bạn, thậm chí còn sẵn sàng dốc hết sức lực để giúp đỡ tôi, chỉ vì tôi giúp đỡ cô ấy một chút như vậy... Tôi đã ở bên cô ấy lâu như vậy mà tôi cũng không để ý gì đến nó cả."

“Tôi không cầm được nước mắt khi cô ấy đưa thẻ ngân hàng cho tôi”.

"Không chỉ vì tôi cảm động mà còn vì tôi cảm thấy áy náy và trách móc vì suy đoán ác ý của mình. Cuối cùng cô ấy cũng trả xong nợ, thậm chí đồ đạc trong nhà còn hư hỏng... nhưng cô ấy lại yêu cầu tôi ăn uống tử tế và đối xử tốt với bản thân."Mỗi ngày cô ấy đều nói rằng cô ấy có thể chăm sóc cho tôi."

"Cô ấy không thể mua gì với 20.000 nhân dân tệ? Cô ấy có thể mua một chiếc giường thoải mái hoặc một chiếc đèn sáng hơn để cuộc sống của cô ấy thoải mái hơn."

"Cô ấy đã sống một cuộc đời khó khăn quá lâu... cô ấy đã đánh mất rất nhiều thứ, và khi cô ấy nhận được tia sáng đầu tiên, phản ứng đầu tiên của cô ấy là đưa tia sáng này cho tôi, người đang suy sụp, không cần đặt trước."

"Cô ấy đối xử chân thành với tôi, nhưng tôi lại nghi ngờ cô ấy... Sự xa lánh của tôi lúc đó đã làm tổn thương cả tôi và cô ấy..."

38.

Cuối cùng, dường như anh ấy không còn giao tiếp với tôi nữa mà giống như đang lẩm bẩm một mình, thổ lộ tất cả những tiếc nuối và sự chân thành của mình với người mà anh ấy muốn tâm sự.

Nhưng cô gái này cũng rất chung thủy. Tôi không nói cô ấy là người có tình cảm. Tôi đoán cô ấy cũng sẽ làm điều tương tự nếu có người khác đối xử tốt với cô ấy.

Mặc dù xét từ góc độ đạo đức, việc cô ấy làm như vậy là điều bình thường.

Nhưng tôi đoán trên thực tế sẽ khó tìm được một người trong sáng và chân thành như vậy. Suy cho cùng, ai lại không thích mùi của đồng tiền?

Tôi ngưỡng mộ trong lòng,

Cô ấy là Bạch Nguyệt Quang quả thật xứng đáng!

39.

"Mấy năm nay em thế nào?" Thầy chủ nhiệm mỉm cười bắt tay cậu: "Hồi cấp ba em không nói nhiều, cũng không có nhiều bạn bè, bây giờ em thấy khá hơn chưa?"

Anh bình tĩnh gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn thầy Trương.”

Thầy Trương lại ngước mắt nhìn tôi: Cũng phải cảm ơn Ngôn Minh. Nếu không có em ấy thì cậu có thể sẽ buồn đến mức tốt nghiệp.”

"Thầy luôn nhìn thấy sự hỗ trợ tinh thần mà thầy dành cho các em khi đó. Thầy biết các em đều là những đứa trẻ ngoan."

"Vâng, em rất biết ơn cô ấy." Anh mỉm cười nhẹ nhàng.

……

sau đó?

40.

Chuyện gì đã xảy ra vào năm đó?

 

Loading...