Anh có muốn thử lại không - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-10 20:30:12
Lượt xem: 4,928
21
Tôi nằm trên vai anh và được anh bế vào phòng tắm trong lúc lơ mơ. Lúc tắm, tôi mệt mỏi mở mắt ra, cả người gần như treo trên người anh.
“Trần Diên Đông... Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, ba ngày tới em sẽ kiêng không phạm sắc giới. Em sẽ thi vào ngày mốt, vì vậy em phải sạc lại pin.”
Giờ chân tôi yếu lắm rồi, tôi còn phải múa. Tôi ước tính rằng chân tôi sẽ rơi ra khi đi bộ mất.
“Một ngày nghỉ có đủ không?”
Tôi dùng hết sức mở to mắt trừng: “Không, được!”
Khi trở lại giường ngủ, tôi chạm vào tràng hạt trên cổ tay anh ấy.
“Lừa người.”
“Lừa người?”
“Anh đeo tràng hạt này, chính là đang lừa người ta. Lần đầu tiên gặp anh, em đã nghĩ anh thực sự là một người khổ hạnh.”
“Cho dù trái tim có thuần khiết đến đâu, con người ta vẫn có thất tình lục dục.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Em vẫn nhớ cách anh nhìn em.”
“Như thế nào?”
“Không có nhiệt độ, rất lạnh, lần đầu tiên gặp em, anh đã liếc nhìn đi chỗ khác, không nhìn em lần thứ hai.” Tôi nói, ngáp một cách mệt mỏi.
Trước khi anh mở miệng, tôi đã chạm vào chuỗi tràng hạt trên cổ tay anh và ngủ thiếp đi.
***
Góc nhìn của Trần Diên Đông
Lần đó, tôi không thèm nhìn Hứa Tĩnh Xu lần thứ hai. Bởi vì lúc đó cô ấy vẫn là bạn gái của Chu Di Xuyên. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Tĩnh Xu, trái tim tôi khẽ động. Nhưng tôi không có thói quen b.i.ế.n t.h.á.i thèm muốn bạn gái của người khác.
Ngay cả khi người đó chưa bao giờ xử lý tôi. Tôi cũng không muốn thổi bùng ngọn lửa chiến tranh giữa những người đàn ông chỉ vì phụ nữ. Không nên xem họ là món đồ chơi, họ cần được tôn trọng và quan tâm nhiều hơn. Vì vậy, tôi kiềm chế bản thân và không nhìn cô ấy nữa.
Cho đến sau này trong nhà hát. Tôi đã xem toàn bộ buổi biểu diễn, nhưng không thấy cô ấy trên sân khấu. Tôi hơi lo lắng, đợi một lúc sau khi khán giả giải tán.
Sau đó, tôi thấy cô ấy nhảy một mình trên sân khấu, cô ấy cúi xuống và khóc một cách chán nản. Không tự chủ được, tôi bước đến bên cô ấy. Sau đó, từng bước một, đạt được những gì tôi muốn.
22
Trong kỳ thi, tôi đã chọn điệu múa truyền thống Triều Tiên. Một vũ công bậc thầy trong ngành từng nói rằng điệu múa này là một trong những điệu múa khó nhất. Bà không khuyến khích các vũ công trẻ chọn điệu múa này để thi đấu hoặc tham gia các kỳ thi quan trọng.
Khi chúng tôi học múa, cô giáo của chúng tôi cũng nói đùa: “Nếu các em nhảy tốt điệu múa truyền thống Triều Tiên, các em là một bậc thầy, nhưng nếu nhảy không tốt, các em là một bà già.”
Thực ra tôi cũng rối lắm.
Trong sự nghiệp học múa của mình, mặc dù tôi đã nhảy điệu múa truyền thống Triều Tiên này trên sân khấu. Nhưng nó luôn thiếu một chút quyến rũ.
Nhưng lần này thì khác. Tôi nín thở trong lòng, và tôi cũng kìm lại sức mạnh của mình. Trong quá trình luyện tập, tôi cũng cảm nhận sâu sắc rằng loại năng lượng và tinh thần này có thể mang lại cho tôi một bước đột phá lớn. chắc chắn rồi, trong kỳ thi, tôi gần như đạt thành tích phi thường.
Âm nhạc dừng lại.
Một số giáo viên đã vỗ tay. Khi tôi bước xuống sân khấu, một cô gái đã bắt lấy tôi và nói một cách hào hứng:
“Chị, vừa rồi chị múa trên sân khấu, em dường như đã thật sự cảm nhận được sát khí, chị thật lợi hại!”
“Cảm ơn, chúc em may mắn nhé.”
Tôi đang có tâm trạng rất tốt, những ngày tập luyện áp lực cao và kiệt sức ngay lập tức bị cuốn đi.
Sau khi thay quần áo, Trần Diên Đông gọi điện.
“Trần Diên Đông.”
Tôi chạy về phía trước, trong ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Lúc này, dường như xiềng xích vô hình trên người anh ta đã hoàn toàn được cởi bỏ.
Hứa Tĩnh Xu, người đã từng nổi bật nhờ khả năng chịu đựng gian khổ và làm việc chăm chỉ, đã bị người khác ghen tị.
Hứa Tĩnh Xu, người bị đẩy ra ngoài và bị bắt nạt đến mức muốn t.ự t.ử.
Hứa Tĩnh Xu, người bị trầm cảm, đã tự cắt xẻo bản thân để giải tỏa căng thẳng.
Vào khoảnh khắc chạy trốn dưới ánh mặt trời, tôi đã có một cuộc sống mới.
Tôi nhào vào vòng tay của Trần Diên Đông và ôm anh thật chặt.
“Có vẻ như chúng ta phải ăn mừng trước.” Anh đỡ lấy tôi một cách chắc nịch, cười nhẹ nhưng dịu dàng.
“Đi thôi, tối nay anh dẫn em đi ăn cơm.”
23
Tôi nghĩ rằng chỉ có tôi và anh trong bữa tối thịnh soạn vào buổi tối nhưng anh không ngờ anh lại gọi nhiều người như vậy.
Khi người phục vụ mở cửa, Trần Diên Đông đã nắm tay tôi. Mọi người trong phòng nhanh chóng đứng dậy và bước tới.
“Anh Diên Đông, chị dâu.”
“Chào chị dâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chị.”
“Khó trách anh giấu kỹ như vậy, anh Diên Đông, chị dâu quá xinh đẹp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-co-muon-thu-lai-khong/phan-5.html.]
Tôi cảm thấy hơi khó chịu và không thể không nhìn Trần Diên Đông. Vòng tròn giao tiếp ở Bắc Kinh nói là to nhưng thực ra rất nhỏ. Trần Diên Đông và Chu Di Xuyên có một số bạn chung. Những người này đã gặp tôi ở chỗ của Chu Di Xuyên. Bây giờ, tôi lại đứng cùng với Trần Diên Đông. Tôi không biết họ thực sự nghĩ gì.
“Bỏ t.h.u.ố.c lá trước đi.” Trần Diên Đông mở miệng.
Mọi người trong phòng đều có ý thức dập thuốc lá.
Anh đưa tôi đến một chỗ ngồi. Mọi người vừa ngồi xuống. Lúc này, trợ lý của Trần Diên Đông vội vã bước vào. Khi người trợ lý đi tới, anh ta nhìn tôi một cái trước. Lúc này mới hạ giọng nói:
“Anh Trần, anh Chu tới rồi, hiện tại anh ta ở dưới lầu, nếu như anh ta kiên quyết đi lên, người phía dưới sẽ ngăn không được.”
Tôi vô thức mím môi.
Đó là một vài ngày không bình thường. Tôi đã quên quả b.o.m hẹn giờ của Chu Di Xuyên.
“Để anh ta đi lên, đừng ngăn cản anh ta.”Trần Diên Đông nói một cách bình tĩnh.
Hai bàn tay tôi đặt trên đầu gối đổ mồ hôi lạnh. Anh nắm lấy ngón tay tôi, hơi dùng lực, như muốn an ủi tôi. Không đến hai phút sau trợ lý đã đi ra ngoài.
Chu Di Xuyên đẩy cánh cửa ra.24
Anh ta rõ ràng vừa mới uống, trên người nồng nặc hơi men. Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, anh ta nhìn tôi và định thần lại: “Hứa Tĩnh Xu.”
Chu Di Xuyên đi thẳng qua và đưa tay ra làm hòa. Trần Diên Đông giơ tay ngăn lại, thanh âm lạnh lùng: “Chu Di Xuyên, chú ý thân phận của anh.”
Chu Di Xuyên nhìn Trần Diên Đông, cười nhạo báng: “Trần Diên Đông, anh theo đuổi người phụ nữ của tôi, còn bảo tôi chú ý thân phận?”
“Người phụ nữ của anh?”
Trần Diên Đông chăm sóc phía sau anh ta, chậm rãi nói: “Theo tôi được biết, Chu Di Xuyên anh đã có vợ sắp cưới họ Trình rồi.”
“Vậy thì sao.”
Đôi mắt của Chu Di Xuyên đỏ rực: “Trình Uyển là vợ sắp cưới của tôi, nhưng Hứa Tĩnh Xu cũng là người phụ nữ của Chu Di Xuyên tôi.”
“Anh nói cho rõ.”
“Trần Diên Đông, đã đến lúc anh nên nhìn rõ cô ta!” Anh ta cười khinh bỉ mà tàn nhẫn.
Nhìn qua Trần Diên Đông, anh ta nghiêm túc nói: “Cô ta đã trao tinh tiết cho tôi; tôi đã chơi cô ta hết lần này đến lần khác, cô ta đến với anh chỉ để chọc tức tôi...”.
Chu Di Xuyên chưa kịp nói hết phần còn lại thì đã có một tiếng cảm thán vang lên, Trần Diên Đông túm lấy cổ áo anh ta, trực tiếp ấn anh ta vào tường.
Chu Di Xuyên muốn thoát ra, nhưng đã bị Trần Diên Đông đã bóp cổ. Mu bàn tay của Trần Diên Đông nổi lên gân guốc với những mạch m..áu to màu xanh lam. Tay áo được xắn lên để lộ cẳng tay săn chắc, cơ bắp căng cứng.
Chu Di Xuyên sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng.
Người bên cạnh cố gắng thuyết phục Trần Diên Đông. Nhưng cơn bực tức của anh đã lên đến đỉnh điểm. Khuôn mặt của Chu Di Xuyên dần trở nên tím tái.
Cố gắng hết mức có thể, người bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị dâu, mau thuyết phục anh Diên Đông đi, tiếp tục như vậy Chu Di Xuyên sẽ c.h.ế.t mất...”
Tôi chậm rãi thở ra một hơi, lau đi những giọt nước mắt đã sớm giàn giụa. Chu Di Xuyên nhìn tôi chằm chằm, dùng hết sức lắc đầu.
Tôi nắm lấy ống tay áo Trần Diên Đông, run giọng cầu xin: “Trần Diên Đông, thả anh ta đi, đừng g.i.ế.t.”
25
Bữa tiệc tối hôm đó kết thúc một cách tồi tệ, Chu Di Xuyên được một số người phục vụ giúp đỡ.
Sắc mặt của Trần Diên Đông không được tốt lắm, anh uống mấy ly rượu. Trên đường về, anh yêu cầu tài xế dừng xe.
Ở ghế sau xe, Trần Diên Đông hôn tôi một cách thô bạo.
Trên đường đi mấy lần lực quá nặng, nhưng tôi nhịn đau không kêu một tiếng, tôi biết anh đang có tâm trạng không tốt. Những lời nói của Chu Di Xuyên quá khắc nghiệt, nhiều người có mặt ở đó đã nghe thấy. Làm sao một người đàn ông như Trần Diên Đông lại không quan tâm đến thể diện của mình?
“Hứa Tĩnh Xu” Trần Diên Đông đột nhiên quay mặt tôi lại, buộc tôi phải nhìn anh: “Em có cảm thấy có lỗi với anh ta không?”
Tôi hơi bối rối: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói, lúc đó em cảm thấy có lỗi với anh ta đúng không?”
Tôi vội lắc đầu: “Không phải, lúc đó em ngăn anh lại, chỉ là vì không muốn anh vì anh em mà nổi giận.”
Anh có vẻ không hài với lời giải thích của tôi lòng cho lắm.
Trần Diên Đông nhìn tôi, đôi mắt anh chứa đầy d..ục vọng nhưng lạnh lùng.
“Trần Diên Đông” Tôi không cho phép anh nói.
Lực va chạm đột ngột tăng lên. Tôi bật khóc trong đau đớn: “Trần Diên Đông...”
Cuối cùng, tôi vẫn bị oan.
“Nếu anh không vui ...” Tôi dần nghẹn ngào: “Nếu anh cho rằng em đã làm anh mất thể diện.”
Tôi bẻ mạnh tay anh, cố gắng đẩy anh ra: “Vậy thì đừng tìm em nữa, chúng ta hãy chia tay……
“Hứa Tĩnh Xu, nghĩ em cũng đừng nghĩ nữa.”
Trần Diên Đông Anh lại véo mặt tôi, cúi đầu hôn tôi mãnh liệt hơn.
“Đau quá, Trần Diên Đông, đồ k..hốn!”
Tôi há miệng định cắn anh. Nhưng anh đã nắm lấy eo tôi, lật người và để tôi ngồi trên đùi anh.
“Trần Diên Đông” Tôi hét lên trong kinh hoàng.
Trần Diên Đông vòng tay quanh eo tôi, dùng tay vén tóc tôi sang một bên, anh cúi đầu gặm vành tai tôi, khàn giọng thì thầm: “Tĩnh Xu, trong lòng anh không cho phép em nhớ nhung người đàn ông khác, không một ai.”