Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ăn thai nữ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-24 12:31:53
Lượt xem: 143

Mình hoảng hốt lùi lại, lắc đầu muốn xua đi những hình ảnh, những âm thanh đó.

 

Đó là một cô gái, gầy gò, yếu đuối, giống như chị cả và chị hai, trầm lặng, nhút nhát giống như những người phụ nữ trong làng.

 

"Mẹ, con xin mẹ, mẹ tha mạng cho con, bảo con làm gì con cũng nghe, con sẽ nghe lời mẹ hết, mẹ tha cho con một mạng đi…"

 

"Mạng của mày, tao đã giữ đủ lâu rồi, thằng em bây giờ lớn nhanh, cần ăn nhiều hơn. Mày đen đúa, gầy gò thế này, bán cũng chẳng được giá, trưởng làng đưa năm quả trứng…"

 

"Gửi con đi làm Thần nữ cũng là may mắn cho con rồi, một đứa con gái như con còn đòi gì nữa?"

 

“Mẹ!” Cô gái gào lên, giọng khàn đặc, “Mẹ đang đẩy con vào chỗ chết! Rõ ràng là đi c.h.ế.t mà!”

 

“Mày là con gái, sinh ra là để c.h.ế.t vì đàn ông,” giọng người mẹ lạnh lùng đáp lại, “Nếu không thì mày sống để làm gì.”

 

Mình không muốn chết…

 

41

 

Mình đã nhìn thấy tất cả.

 

Mình thấy cô gái quỳ gối, van xin một con đường sống. Mình thấy cô ấy, trong cơn tuyệt vọng, gào thét với người mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng mình. Mình thấy ngọn lửa thiêu đốt cơ thể cô, thấy nỗi tuyệt vọng, đau đớn, tiếng kêu gào trong vô vọng của cô khi không còn nơi nào để thoát thân.

 

Đó là mình.

 

Kiếp trước của mình.

 

Bị thiêu cháy thành một nắm tro trong lễ tế trời.

 

Trước khi chết, mình đã đau đớn cầu xin trời cao: Kiếp sau hãy cho con làm con trai.

 

Nguyện ước đã thành hiện thực. Mọi nỗi đau đều biến mất khỏi cuộc đời mình.

 

Mình không còn là đứa bé gái bị ăn thịt nữa. Mình là đứa con trai được cầu nguyện sinh ra.

 

Nếu nhắm mắt làm ngơ, kiếp này mình vẫn sẽ là đứa trẻ được cả gia đình nâng niu trong lòng bàn tay. Mình có thể dễ dàng hưởng thụ tình yêu thương mà kiếp trước mình không bao giờ có được.

 

Mình có thể hưởng thụ mọi tài nguyên trong nhà: được vào trường học, được ăn trứng gà, có tiền tiêu vặt... tất cả những điều mà kiếp trước mình không bao giờ chạm đến.

 

Mình sẽ không bao giờ phải sống lại như kiếp trước.

 

Nhưng nếu mình can thiệp, lỡ mình c.h.ế.t thì sao? Chết rồi liệu mình có còn kiếp sau không? Nếu kiếp sau mình lại là con gái thì sao...

 

Chỉ cần mình không biết.

 

42

 

Nhưng mình không biết sao? Không ai hiểu rõ hơn mình.

 

Rõ ràng đều là người, đều sinh ra từ bụng mẹ, nhưng con gái thì không phải người. Con gái là thuốc, là thịt, là lợn, là chó...

 

Mình sợ trở thành con gái. Có lẽ nỗi sợ đó cũng là một nỗi đau khổ khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-thai-nu/chuong-9.html.]

 

43

 

Mình đã thấy người con gái rơi lệ cầu phúc, thấy đứa trẻ van xin mạng sống, thấy cô gái chờ c.h.ế.t trong sự tê liệt, thấy đứa trẻ sơ sinh là nữ bị định đoạt số phận chỉ vì giới tính của mình.

 

Mình đã thấy bào thai bị mẹ mình ăn chỉ vì cần sinh con trai.

 

Mình đã thấy những t.h.i t.h.ể chất đống sau ngôi tháp bỏ rơi trẻ sơ sinh, những nắm tro được thiêu trên bàn thờ.

 

Trong mỗi người mình nhìn thấy đều có hình bóng của mình. Mỗi người đều là mình.

 

Mình không thể nhắm mắt làm ngơ. Mình không thể quên được nỗi tuyệt vọng và tiếng khóc của chị hai.

 

44

 

Mình lại tiếp tục mò mẫm trong bóng tối, té ngã, rồi lại gượng dậy. Đã không biết bao nhiêu lần mình run rẩy, gượng đứng lên từ bùn đất.

 

Mình phun ra đống bùn trong miệng, nhìn về phía căn nhà có ánh đèn sáng.

 

Những người đàn ông lũ lượt ra vào, mang theo vẻ mặt kinh tởm, miệng nói những lời bẩn thỉu.

 

45

 

Mình châm một ngọn lửa vào đống cỏ khô.

 

“Gia Diệu, em đang làm gì thế?”

 

Tiếng gọi vang lên bất ngờ khiến mình giật mình thon thót. Mình quay lại, lửa đã bốc lên phía sau, lan rộng dần.

 

Gia Bảo đứng cách mình một quãng, lặng lẽ nhìn mình.

 

Đầu óc mình rối tung, chẳng muốn giải thích gì cả.

 

Cũng không muốn nghĩ tại sao giờ này nó lại xuất hiện ở đây.

 

Khi mọi người phát hiện ra, mình sẽ chạy.

 

46

 

Mọi người đều đổ xô đi dập lửa. Từ xa, mình quay đầu lại nhìn, thấy ngọn lửa đã lớn hơn nhiều, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.

 

Mình không dám nhìn lại nữa.

 

Vì thân hình nhỏ bé, mình dễ dàng tìm được chỗ nấp, tránh khỏi ánh mắt của những người qua lại.

 

“Bên ngoài cháy rồi, mau đi giúp một tay.”

 

“Nhiều người ra đó rồi mà chưa dập được sao? Sao tự nhiên lại cháy vậy?”

 

“Lửa lớn lắm, chỗ đó toàn những điểm cháy, sắp lan lên núi rồi, mau đi thôi, đừng luyến tiếc cái ‘tổ ấm’ đó nữa!”

 

Khi trong nhà không còn ai, mình mới lẻn vào.

Loading...