Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-03 16:18:59
Lượt xem: 227

10

Quản lý cửa hàng dệt là Triệu bá, nhìn thấy mẹ ta thì sắc mặt bỗng trắng bệch, suýt nữa không giữ nổi miếng lụa trong tay.

Mẹ ta nghi ngờ, ngay lập tức yêu cầu Triệu bá giải thích.

Ta nhặt miếng vải rơi trên đất, đưa cho Triệu bá ra lệnh cho ông không được tiết lộ.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

"Triệu bá, ông đã quản lý cửa tiệm này hơn hai mươi năm, chắc hẳn cũng hiểu ai mới là chủ thật sự của ông."

Gia đình ta sa sút, hiện tại có được địa vị này hoàn toàn nhờ vào việc cưới mẹ ta, phần lớn tài sản của nhà Thượng thư cũng đều là của hồi môn của mẹ ta.

Những người lớn tuooit quản lý công việc kinh doanh trong nhà đều hiểu rõ điều này.

Triệu bá lập tức quỳ xuống:

"Tiểu nhân không dám lừa dối phu nhân, là lão gia không cho ta nói."

Hóa ra cha ta đã cứu người từ tối qua, nhưng không có tin tức gì gửi về nhà.

Ông ta cứ để mặc mẹ ta lo lắng cho ông ta.

Mẹ ta mặt mày u ám, chạy về phòng ngủ của cha ta.

---

11

Nhưng lại nghe thấy trong phòng cha có một giọng nữ dịu dàng.

"Vinh lang, nếu hôm qua không phải nhờ ngươi liều mạng bảo vệ, ta và Yên nhi có lẽ đã trở thành những kỹ nữ bị người khác chà đạp, nếu thật sự như vậy, ta thà chec còn hơn."

Giọng nữ nghẹn ngào, sau khi bình tĩnh lại, lại nói:

"Không ngờ sau bao nhiêu năm, ngươi vẫn đối xử với ta như xưa."

Qua khe cửa sổ, ta thấy mẹ của Giang Tích Yên.

Sau khi Xuân di nương thắt đai cho cha ta, ông ta xoay người, Xuân di nương lại thuận tay chỉnh sửa áo cho ông, thân mật như mẹ ta thường làm khi thay đồ cho cha ta lên hầu triều, giống như một đôi phu thê yêu thương kính trọng nhau.

Ta quay lại, thấy mẹ ta đang nhìn họ với vẻ tức giận, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, tay nắm chặt thành quyền run rẩy vì tức giận.

Nhưng chưa kịp để mẹ ta nổi giận, cha ta đã nhẹ nhàng nắm tay Xuân di nương, giọng nói quyến luyến:

"Xuân nương, lúc đó cha mẹ ngươi chê ta chức vụ thấp, thà gả ngươi cho anh trai ta làm thiếp cũng không chịu cho chúng ta nên đôi, giờ lại gặp phải biến cố như vậy, thật là khổ cho ngươi."

Mẹ ta mím môi, vẻ mặt không thể tin nổi. Cha ta thường thể hiện sự chiều chuộng đối với mẹ ta.

Ông là người nổi tiếng trong kinh thành là nô lệ của thê tử, ngay cả một tiểu thiếp cũng không có.

Ngay cả những quý bà quyền lực nhất trong kinh thành cũng ghen tị vì mẹ ta đã cưới được một trượng phu như ý.

Hóa ra, tình yêu trong suốt mười mấy năm qua lại trở thành một trò cười.

Ta nắm tay mẹ, im lặng nói với bà, nếu không chịu nổi thì chúng ta có thể rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-mieng-tra-mieng-alzn/chuong-4.html.]

Cảm nhận được sự lo lắng của ta, bà lập tức đỏ mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười và lắc đầu với ta.

Xuân di nương dường như nhớ lại những điều đã qua, lập tức buồn bã lấy khăn thêu trong lòng ra lau mắt, giọng nói mang theo tiếng nấc không thể không rời:

"Bây giờ vận đổi sao dời, chúng ta đều đã thành thân, ngươi cũng có phu nhân yêu quý, mọi chuyện xảy ra tối qua giữa ta và Vinh lang, hãy coi như là một giấc mơ đi."

Nghe được người mình yêu muốn cắt đứt quan hệ với mình, cha ta lập tức ôm chặt bà vào lòng, gấp gáp nói:

"Xuân nương, sao ngươi lại nói như vậy, hôm qua chúng ta đã có quan hệ phu thê, ngươi chính là thê tử duy nhất mà ta thừa nhận trong đời này."

Cha ta sợ mất đi bạch nguyệt quang của mình lần nữa, gấp gáp thể hiện lòng trung thành:

"Hơn nữa, ta đối với Tống Ni không có tình cảm gì, nhưng ngươi cũng biết cha của nàng ấy ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng nể ba phần, không dễ dàng gì để thoát khỏi."

"Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi một lời giải thích, bây giờ ta chỉ hy vọng mẹ con các ngươi có thể chịu đựng vì tương lai của chúng ta, ta sẽ tìm một thời điểm thích hợp đưa các ngươi vào cửa."

Mẹ ta bỗng chốc mặt mày trắng bệch, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ta buông lỏng, trong trạng thái mơ màng không đứng vững lùi lại hai bước, đạp phải cành khô rơi dưới đất.

Rắc một tiếng.

"Ai ở đó!"

Cha ta lập tức cảnh giác quát lớn.

Khi mẹ ta nắm tay ta định xông vào chất vấn.

Giang Tích Yên đẩy cửa đi vào: "Mẹ, nhị thúc, là con đây."

Cha ta thấy người đến là Giang Tích Yên, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cảnh tượng như vậy cũng có chút ngượng ngùng.

Xuân di nương là người phản ứng đầu tiên, rút tay ra khỏi tay cha ta.

Giang Tích Yên đặt nước rửa mặt lên giá đồng, dường như không nhìn thấy hành động vượt quá giới hạn của mẹ và nhị thúc.

Nàng ta rất hiểu chuyện: "Nhị thúc, chỉ cần mẹ hạnh phúc, Yên Nhi không để ý đến những lời đồn đãi bên ngoài."

Cha ta rất cảm động trước sự hiểu biết của mẹ con họ, trước khi rời đi có chút bồi thường nói:

"Ta nhớ hôm qua lẽ ra là sinh nhật của Yên Nhi."

Giang Tích Yên ngẩng đầu lên, cũng không ngờ nhị thúc lại yêu quý mình đến vậy.

Xuân di nương nhìn nàng ta một cái, mỉm cười gật đầu với cha ta.

Cha ta nhận lấy chiếc áo choàng từ tay Xuân di nương, hứa hẹn hào phóng:

"Vậy thì qua một thời gian, sẽ cùng Xuân nương tổ chức sinh nhật cho ngươi!"

 

Loading...