Ăn Em Trai Của Bạn Thân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-23 23:10:13
Lượt xem: 410
Tôi không thoải mái động đậy trong lòng cậu ấy.
Bạch Hà nhìn tôi rồi lại nhìn Hướng Thanh: "Tống Vân, cô còn làm bộ cao sang gì nữa? Chia tay tôi xong lại lao vào vòng tay kẻ khác, cô chính là..."
Càng nghe, mặt Hướng Thanh càng tối sầm lại, cậu ta nghiêng đầu cười lạnh một tiếng.
Chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng Bạch Hà kêu đau đớn.
Hướng Thanh tung một cú đ.ấ.m khiến Bạch Hà ngã sõng soài ra đất.
"Giữ miệng lưỡi cẩn thận, nhớ không?"
Bạch Hà dùng mu bàn tay lau miệng, định lao vào đánh nhau tiếp, tôi liền tiến tới, tát cho anh ta một cái.
"Cút!"
Bạch Hà nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, cuối cùng liếc Hướng Thanh bằng ánh mắt độc ác: "Rồi các người sẽ hối hận!"
Để lại một câu hăm dọa, anh ta liền bỏ đi.
Tôi nhanh chóng lùi ra xa khỏi Hướng Thanh, nhìn gương mặt cậu nhóc đầy vẻ ấm ức, cảm thấy không dễ chịu chút nào.
"Tình yêu của chị chỉ dành riêng cho em thôi, hay ai cũng có phần?"
Ánh mắt của Hướng Thanh trông có chút u buồn, khóe mắt đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào.
Nhưng vừa nãy khi Bạch Hà còn ở đây, cậu ta rõ ràng như con sư tử xù lông, sao trong chớp mắt lại biến thành con thỏ nhỏ? Chưa kịp nghĩ sâu xa, Hướng Thanh đã ép tôi sát vào gốc cây.
Tôi ngước lên, đối diện với đôi mắt trong sáng vô tội của cậu ấy.
Ngón tay cậu lướt nhẹ qua khóe miệng tôi, một tay chống vào thân cây, người cúi xuống thật thấp.
Xung quanh tràn ngập hương bạc hà dịu nhẹ, tôi nghe cậu cười trầm thấp: "Chị định ăn xong rồi bỏ chạy sao? Lần trước ở sân bóng rổ…"
Tôi vội vàng bịt miệng không cho Hướng Thanh nói bậy, cậu lại cố ý cọ đầu vào má tôi.
Thấy tôi không trả lời, cậu càng cúi sát hơn, hơi thở quấn lấy nhau, mùi bạc hà càng thêm rõ ràng.
5
Cậu ấy làm tôi rối tung cả lên, tay tôi khẽ đẩy cậu ra, có chút gì đó như vừa chối từ lại vừa mong muốn.
Chàng trai khẽ rên lên, rồi buông tôi ra: "Chị không thích em cũng là điều bình thường thôi, đúng vậy, chị đâu cần chịu trách nhiệm với em."
Hướng Thanh cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại có chút gì đó đau buồn, khiến tim tôi như mềm nhũn ra.
Cảm giác thật khó chịu, như có ai đ.â.m một nhát d.a.o vào n.g.ự.c mình.
Tôi nắm chặt góc áo, lấy hết can đảm mà nói: "Không phải là chị không thích em…"
Chưa kịp nói hết câu, gương mặt điển trai của Hướng Thanh bất ngờ tiến sát lại, cho đến khi cảm giác một thứ gì đó mát lạnh, mềm mại chạm lên môi tôi.
Một tay của Hướng Thanh dịu dàng nâng lấy gáy tôi, tay kia đặt ngang eo, những ngón tay lạnh lẽo, sần sùi làm tôi bất giác mềm nhũn đi.
Tiếng cười trầm ấm của cậu vọng vào tai tôi.
Tôi ngẩng lên lườm cậu.
Cậu chỉ cọ nhẹ vào cổ tôi như đang làm nũng.
Giọng nói khàn đặc trưng của tuổi thiếu niên vừa dịu dàng vừa khàn khàn: "Chị thích em là được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-em-trai-cua-ban-than/chuong-3.html.]
Lại thêm chút giận dỗi: "Sau này chị phải tránh xa mấy thằng con trai khác, chỉ có em mới thật lòng với chị thôi."
Tôi nghi ngờ cậu đang thao túng tôi.
Hướng Thanh ngoan ngoãn trong vòng tay tôi, như chú cún con tôi từng nuôi hồi nhỏ.
"Có thể cho em một danh phận không?" Cậu cười đùa cợt đầy lôi cuốn.
Tôi đờ đẫn một lúc: "Danh phận gì cơ?"
Vừa hỏi xong, ánh mắt Hướng Thanh liền tối sầm lại: "Vậy là chị không đồng ý sao? Vậy em chỉ còn cách nói với Hướng Vãn rằng chị đang lừa dối tình cảm của em."
Lừa tình cũng không cần phải đến mức đó chứ!
Tôi đành phải dỗ dành: "Được, được. Chị tất nhiên đồng ý."
Giấu được Hướng Vãn thì tôi và Hướng Thanh vẫn giữ được trong sạch, đồng nghĩa với việc tôi vẫn còn sống, đồng nghĩa với việc tôi có thêm thời gian để nhìn về tương lai.
Mỗi ngày tôi đều đứng trước gương tự tẩy não mình.
Bạn cùng phòng nhìn thấy hành động kỳ quặc của tôi, chân thành hỏi: "Cậu định mở công ty đa cấp à?"
Tôi cười trừ: "Hahahaha, làm gì có..."
6
Những ngày này trôi qua êm đềm và ngọt ngào, mỗi ngày tôi đều nắm tay em trai cún con đi học, đi ăn cùng nhau.
Thật sự là không thể sung sướng hơn!
Tôi ôm cún con, trong vòng tay cậu, một tay xoa xoa cơ bụng rắn chắc, thật thoải mái.
Hướng Thanh luôn cười chiều chuộng tôi: "Chị, đừng sờ nữa…"
Khóe mắt của chàng trai hơi đỏ, trong mắt ngập ngừng hơi nước.
Cậu quay đi, giả vờ không quan tâm: "Nếu chị muốn sờ thì cứ tiếp tục đi!"
Nhìn bộ dạng của Hướng Thanh thế này, tôi thật sự không nhịn được.
Tôi lao vào cậu ấy, mọi chuyện sau đó cứ thế mà diễn ra.
...
Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ tỏa ra sắc đỏ, tôi mệt mỏi nằm trong vòng tay của Hướng Thanh, chân vẫn đặt lên eo cậu.
Giây tiếp theo, Hướng Thanh như muốn khóc: "Chị, em còn muốn nữa..."
Tôi vội vàng bịt miệng cậu. Không, em không muốn đâu.
Không gian yên tĩnh vài giây, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi đứng dậy để trả lời, nhưng vừa cầm được điện thoại liền bị chàng trai kéo lại. Tôi nhẹ nhàng đẩy cậu, để cậu dừng lại: "Ai vậy?"
Bên kia là giọng nói cáu kỉnh của Hướng Vãn: "Đến cả giọng tớ cũng không nhận ra à?"
? !
Hướng Vãn!
Tôi nhìn Hướng Thanh trên người mình, cậu mỉm cười vô hại với tôi, tôi ra hiệu cho cậu đừng lên tiếng.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại véo nhẹ eo tôi.
"Á!" Tôi không nhịn được mà kêu lên.