An An Yếu Đuối - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-05-25 14:11:29
Lượt xem: 2,702
Thấy bụng của Lục Cẩn Nhàn ngày càng lớn, Giang Tự càng dành nhiều thời gian đến thăm ta vào ban đêm:
"An An, đừng ra ngoài, đừng gặp nàng ta."
"Sắp rồi, rất nhanh nàng và đứa trẻ đều có thể ra ngoài."
Hắn vuốt ve cái bụng to của ta, trong mắt tràn đầy niềm vui sắp được làm cha.
"Đợi đến khi nhà họ Lục không còn nữa, nàng ta không còn hy vọng thì sẽ không làm khó nàng nữa."
"Lưu lại mạng nàng ta nhé, ta nợ nàng ta."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta dựa vào lòng hắn, ánh mắt lạnh lùng:
"Tất cả đều nghe theo chàng."
Đừng hòng.
Thứ ta muốn, chính là trả nợ máu.
Khi chứng cứ Thanh Viễn hầu dùng quyền mưu lợi riêng, tham ô hối lộ được đệ trình lên hoàng đế thì Lục Cẩn Nhàn đang đến ngày sinh nở.
Nhưng Giang Tự vẫn rút lại vụ án thảm sát Giang Nam, dù sao thì nó cũng liên quan đến bản thân hắn.
Thanh Viễn hầu bị bắt vào ngục, nhà họ Lục bị tịch thu nhà cửa.
Lục phu nhân đến Giang phủ cầu cứu nhưng bị từ chối ngay trước cửa.
Để Lục Cẩn Nhàn sinh con bình an, bọn họ cũng dụng tâm lắm.
Nhưng ta không để họ như ý, liền mua chuộc hạ nhân, thêm mắm thêm muối kể chuyện nhà họ Lục cho Lục Cẩn Nhàn biết.
Khi nàng hay tin người cha nâng niu nàng trong lòng bị tống vào ngục, ngày nào cũng phải chịu cực hình.
Mà người mẹ thương yêu nàng như tim gan, cũng vì bị tịch thu nhà cửa mà lưu lạc đầu đường xó chợ, đến một bữa cơm nóng cũng không có.
Lòng nàng như d.a.o cắt, cố gắng vùng vẫy để đi cứu người.
Nhưng nước ối đã vỡ.
Mệt mỏi rã rời sinh nở suốt một đêm nhưng chỉ sinh ra một đứa con c h ế t.
Ta chống bụng bầu, đến thăm nàng, trong sự kinh ngạc của nàng, ta mỉm cười:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-an-yeu-duoi/chuong-18.html.]
"Ta đã bảo không cho ngươi sinh, mà ngươi cứ không nghe."
"Đến cả thái y cũng nói, phải ngừng thuốc mới có thể mang thai, ngươi lại nóng vội."
"Đứa trẻ này, vốn dĩ không thể sinh ra được."
Nàng yếu ớt nắm lấy tay áo ta, thở hổn hển nghiến răng:
"Là... là ngươi."
Ta vô tội lắc đầu:
"Ta nào có bản lĩnh đó."
"Ngươi cũng không nhìn xem trong Giang phủ gia này có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm."
"Nói đến chuyện Giang Nam năm xưa, cũng chẳng có mấy người biết."
Nàng đột nhiên bừng tỉnh.
"Đúng rồi, là Giang Tự... hắn muốn g i ế t c h ế t ta."
"Thế thì phải làm sao, là phụ thân ngươi muốn mạng hắn trước. chẳng lẽ hắn phản công lại thì hắn sai sao?"
"Ngươi yên tâm, hắn đã nói sẽ giữ mạng cho ngươi. Ngươi giả vờ không biết gì, trong phủ vẫn có chỗ cho ngươi."
Ta cười bỏ đi, để lại đầy lòng căm hận cho Lục Cẩn Nhàn.
Ngày phụ thân Lục Cẩn Nhàn bị lưu đày, ta đã sinh hạ đích trưởng tử của Giang gia.
Số tiền Giang Tự mừng cho con trai, lại bị ta dùng để lấy mạng Lục phụ thân.
Trong đình đưa tiễn ngoài thành, Lục phụ thân bị chặt đứt tay chân, m.á.u chảy đến c h ế t, cơ thể đã lạnh ngắt.
Giang Tự bế đứa trẻ trắng trẻo, tươi cười đầy mặt:
"An An, con của chúng ta."
Ta mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn không quên dặn dò:
"Hãy yêu thương nó thật tốt, đây đứa con duy nhất của chàng."
Hắn chỉ lo vui mừng, lại không hiểu ý sâu xa trong lời ta nói.