An An bất an - 13
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:36:37
Lượt xem: 539
39
Quả nhiên, văn thư bán thê mới dán trên bảng thông báo nửa ngày, Hầu phủ liền bắt đầu có động tĩnh.
Ta trốn ở chỗ tối, nhìn thấy bọn họ chính cho người tìm khắp nơi, chỉ cần nhìn thấy nữ tử liền kéo bọn họ quay lại nhìn xem, nếu như không có đoán sai, phụ thân ta nhất định đã phái người tìm kiếm tung tích của ta khắp nơi ở trong thành.
Hầu phủ sốt ruột phái người tới tìm ta như vậy, chắc chắn là sợ quyền quý trong thành đ.â.m vào xương sống Hầu gia, dù sao từ sau lễ cập kê của Bùi Như Nguyệt qua đi, trong thành vẫn có rất nhiều người đều biết Bùi An An, hiện giờ Bùi An An xuất giá gặp phải biến cố, nếu Hầu phủ không ra mặt mang Bùi An An trở về, người ngoài sẽ biết Hầu phủ quá vô tình, đến lúc đó làm sao có quan lớn hoặc tiểu thư thế gia nào chịu gả đến Hầu phủ nữa.
Lục hoàng tử bên kia cũng trả lời tin tức cho ta, nói là sáng sớm đã phái người chờ ở cửa quan phủ, còn không đợi Hầu phủ nhận được tin tức, liền sai người nhanh chóng đóng dấu trên văn thư, hiện tại ta cùng Hầu phủ thoát ly quan hệ chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nếu đã như thế, ta liền có thể bắt tay vào việc báo thù cho mẫu thân.
Nhưng mà ta cũng không vội vạch trần những chuyện xấu xa ở Hầu phủ, , dù sao những việc Hầu phủ phạm phải là chuyện lớn đối với triều đình, nếu ta vạch trần, chắc chắn triều đình sẽ tiếp quản vụ án, sẽ không đến lượt ta đây báo thù.
Việc cấp bách là trước tiên chọn một nơi tốt, lập cho mẫu thân một ngôi mộ, mẫu thân ta qua đời đã nhiều năm như vậy nhưng ta vẫn chưa có nơi tế bái bà, hiện giờ mở cửa hàng kiếm được chút tiền lẻ, cũng nên an trí cho mẫu thân có một bia mộ đàng hoàng.
Làm xong mọi chuyện, ta mời Tam Nương và Lục hoàng tử tụ tập trong cửa hàng, làm rất nhiều đồ ăn, mời rượu. Đây là chúc mừng ta lấy lại được cuộc sống mới, cũng là dịp chia sẻ kế hoạch tương lai với hai người, ta uống rất say.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu rất đau, chỉ nhớ mang máng tối hôm qua nói với Tam Nương, sau này cuộc sống của ta sẽ càng thêm gian nan, nếu nàng muốn trải qua cuộc sống yên bình, ta có thể nhường cửa hàng cho Tam Nương, còn mình đi ra ngoài tìm nghề nghiệp khác, Tam Nương không cần lo lắng cho ta. Hình như ta còn nói với Lục hoàng tử, ngày sau ta tuyệt đối sẽ không dựa vào nam nhân, nam nhân không có gì tốt cả, phụ thân ta mặc kệ mẫu thân ta, mặc cho Đại phu nhân làm nhục, cuối cùng phải c.h.ế.t trẻ, hài cốt cũng tìm không thấy.
Cuối cùng ta cũng không nhớ rõ là làm thế nào trở về được phòng của mình, chỉ là cả buổi sáng ta cũng không dám ra khỏi cửa phòng, hôm qua nói những lời đó không biết Tam Nương có cảm thấy ta muốn đuổi nàng ra cửa hàng hay không, có giận ta hay không.
Đang lúc ta còn đang ngẩn người trong phòng, Tiểu Bảo đẩy cửa đi vào, bây giờ nó chỉ có thể vịn tường đi mới vững, vừa đi vừa khóc, trong miệng còn bi bô nói cái gì đó.
Ta lập tức ôm nó lên, theo nghón tay nó chỉ, đi tới cầu thang đã nghe thấy dưới lầu rất ồn ào, còn kèm theo tiếng chai rượu vỡ nát, chỉ thấy dưới lầu Tam Nương bị một đám người vây quanh, trong đó nam tử cầm đầu đang chuẩn bị cầm bầu rượu đập về phía Tam Nương, ta hét lên đầy giận dữ: “Dừng tay cho ta, là ai cho ngươi lá gan cũng dám gây sự ở Nhan Vị Cư, ngươi có biết sau lưng Nhan Vị Cư là ai không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-an-bat-an/13.html.]
Ta vừa nói lời này, người nọ rõ ràng dừng lại một chút, lập tức xoay người lại nhìn ta, trên khuôn mặt tràn đầy thịt kia có hai vết sẹo, là thủ lĩnh lưu manh lăn lộn trên đường đã lâu, có lẽ là bị ta dọa như vậy, có chút không tự chủ, run rẩy nói: “Một cửa hàng nhỏ như vậy, nếu có nhân vật lớn nào làm chỗ dựa, ta thật đúng là không tin.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nhưng hắn chưa nói xong, trong đám người đã có giọng nói nói: “Ta thấy nữ tử từ trên lầu đi xuống này rất quen mặt, giống như đã gặp ở đâu đó.”
“Hình như chính là vị cô nương bị dán bố cáo tìm kiếm khắp nơi trên đường hai ngày nay. Nghe nói thân phận nữ tử kia thật khó lường, hình như là nữ nhi của Hầu gia đương triều, hình như là bị dụ dỗ, hiện tại Hầu phủ phái người tìm nàng ta khắp nơi.”
“Gã mặt sẹo họ Lưu kia thường xuyên hãm hại lừa gạt ở cửa hàng nhỏ, lần này gặp phải khó khăn, xem kết cục của hắn như thế nào.”
Mỗi người góp một câu, làm cho gã mặt sẹo ở dưới lầu đại khái cũng tự ý thức được, lần này hình như hắn đã thực sự đắc tội với nhân vật lớn nào đó.
Nhân cơ hội tất cả mọi người còn chưa chú ý tới mình, hắn chán nản bỏ chạy.
Tam Nương thấy vậy cũng vội vàng chạy về phía ta, ôm lấy ta và Tiểu Bảo, vội vàng mở miệng: “An An, hôm qua ngươi nói với ta, muốn chúng ta tách ra tự làm
ăn, ta rất tức giận. Ta vốn tưởng rằng không có ngươi thì ta cũng có thể điều hành cửa hàng một cách suôn sẻ, nhưng không ngờ hôm nay Lưu Nhất mặt sẹo kia đến gây chuyện, ta lại rơi vào cảnh hỗn loạn.”
“Ta biết ngươi vốn là tiểu thư Hầu phủ, chắc chắn phải hiểu biết hơn một nữ nhân như ta, ban đầu ta được lợi từ ngươi, có cửa hàng, ta cũng thỏa mãn. Gần đây ngươi cũng vừa thoát ly khỏi Hầu phủ ăn thịt người kia, ta tuyệt đối không thể đá ngươi ra khỏi cửa hàng, sau này chúng ta nên cùng nhau kinh doanh, cho dù hai bên có phát sinh chuyện gì, chúng ta đều sẽ cùng nhau giải quyết, được không?”
Nghe xong lời này của Tam Nương, ta đã sớm ứa nước mắt, ta vốn sợ liên lụy đến Tam Nương nên vội vàng rời khỏi cửa hàng, không ngờ Tam Nương lại trượng nghĩa như thế.
Trải qua chuyện Lưu mặt sẹo, người của Hầu phủ cũng biết tin tức ta ở Nhan Vị Cư.
Thời gian còn chưa hết một nén nhang, người của Hầu phủ đã tìm tới.