ÁM THẤT PHÙNG ĐĂNG - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-11-17 15:27:23
Lượt xem: 623
Chu phu nhân xuất thân cao quý.
Cha ta chỉ là quan ngũ phẩm, lẽ ra mẹ ta không được hưởng đãi ngộ như vậy.
Nhưng vì có sự can thiệp của Hứa Vi Lan, mẹ ta cũng bị đẩy vào vòng tròn trung tâm của các tiểu thư khuê các.
Đôi khi việc chọn phe phái không phải là chủ quan, mà là bị cuốn theo, rất nhiều lúc là thân bất do kỷ, nhưng đối với mẹ ta, đó lại là điều nằm trong dự liệu.
Bà rụt rè cúi đầu, vẻ mặt vô tội đáng thương.
"Ta có phải đã gây phiền phức cho phu nhân rồi không?"
Chu phu nhân là một người phụ nữ tốt bụng, Tế Thiện Đường ở ngoại ô là do bà thành lập, bà có thể cứu giúp những người ăn xin thì sao có thể ghét bỏ mẹ ta chứ.
"Làm gì có phiền phức gì, chỉ sợ tiếp đãi không chu đáo thôi."
Nàng rót trà cho mẹ, mẹ đưa tay ra đón lấy.
Nhìn thấy đôi tay gầy guộc, sần sùi, chi chít vết nứt nẻ vì lạnh của mẹ, nàng không khỏi nhíu mày.
Mẹ nàng như chim sợ cành cong vội vàng giấu tay ra sau lưng: "Xin, xin lỗi."
Chu phu nhân hít sâu một hơi, cho lui hết nha hoàn bên cạnh, nắm lấy tay mẹ, ánh mắt chan chứa yêu thương và xót xa.
"Trời đất chứng giám, đây là bị làm sao vậy? Ở đây không có ai ngoài ta, ngươi cứ yên tâm nói cho ta biết."
Mẹ nàng e thẹn cười, ngượng ngùng muốn rút tay về, nhưng Chu phu nhân không buông, ngược lại còn để lộ hết những vết thương bị mẹ che giấu.
"Cũng, cũng không có gì, cha mẹ Nhược Sinh đều đã mất, sau khi ta thành thân với chàng, vì muốn cho chàng ăn học, việc gì ta cũng đã làm, bán đậu hũ, thêu thùa, giặt giũ... Những việc này vụn vặt lại khó làm, nhưng kiếm được nhiều tiền."
Chu phu nhân nghe mà hai mắt đỏ hoe.
"Vậy những vết thương dài này là bị làm sao? Ngươi đừng có gạt ta!"
Mẹ nàng tỏ vẻ không để tâm.
"Nhược Sinh là thư sinh, sao có thể làm việc đồng áng được! Đây là lúc ta lên núi đốn củi bị thương."
Chu phu nhân tức giận.
"Ngươi đối xử tốt với hắn như vậy, hắn! Hắn đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm trời! Đều đọc vào bụng chó hết rồi, hắn vậy mà dám đối xử với ngươi như vậy! Xem ta có để Ngự sử tấu hắn không! Ta muốn xem xem mũ ô sa trên đầu hắn còn giữ được không!"
Mẹ nàng lắc đầu, bà rụt rè dùng tay kia ôm lấy tay Chu phu nhân đang nắm.
"Không! Phu nhân! Người hiểu lầm Nhược Sinh rồi, chàng đối xử với ta rất tốt, chàng đã hứa với ta sau khi thi đỗ sẽ báo đáp ta, ta vốn là một nữ tử thôn quê, nay nhờ phu quân mà được thơm lây, trở thành phu nhân mệnh phụ, ta không có gì bất mãn."
Lòng thương xót trong mắt Chu phu nhân như muốn trào ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/am-that-phung-dang/chuong-4.html.]
Bà thương mẹ nàng còn chưa biết được rằng vụ cá cược mới nhất bên ngoài chính là đánh cược xem khi nào cha nàng sẽ ruồng bỏ bà, người vợ tào khang này, để đường đường chính chính cưới Hứa Vi Lan, đích nữ Tể tướng phủ, vào cửa.
Bà hít sâu một hơi, lấy khăn lau nước mắt nơi khóe mắt.
"Ngươi thật ngây thơ, đến lúc bị hắn bán đi còn giúp hắn đếm tiền."
Mẹ nàng lắc đầu.
"Sẽ không đâu! Nhược Sinh đối xử với ta rất tốt, tình cảm của chúng ta sâu đậm, ta chính là ân nhân cứu mạng của chàng! Chúng ta nên duyên là vì năm đó chàng bán thân chôn cất cha, ta đã dùng hết tiền tiết kiệm để giúp chàng lo liệu hậu sự cho cha..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mẹ nàng nói với vẻ e thẹn, thần sắc tràn đầy sự yêu mỵ của thiếu nữ.
Trong mắt Chu phu nhân, nó lại vô cùng chói mắt, bà đau lòng cho sự ngây thơ của mẹ.
Tiệc tan, trước khi chúng ta về nhà, Chu phu nhân đã đưa cho mẹ ta mấy hộp thuốc mỡ.
"Đây là ta đặc biệt sai người chuẩn bị, một ngày bôi ba lần, bốn tháng sau vết sẹo trên tay ngươi sẽ biến mất."
Mẹ ta mắt đỏ hoe, bà nhìn Chu phu nhân gần như nghẹn ngào.
"Ta có thể thường xuyên đến thăm người không?"
Bà cúi đầu, rụt rè, hèn mọn.
"Ta xuất thân thấp hèn, không được người ta chào đón, ta biết bọn họ đều cười nhạo ta, chỉ có người không chê ta là một thôn nữ quê mùa, còn đối xử tốt với ta."
Chu phu nhân vỗ vai mẹ ta, lau nước mắt cho bà.
"Ngươi đến bất cứ lúc nào cũng được, phủ đệ của ta mãi mãi có một chỗ cho ngươi."
Sau khi chúng ta rời đi, chưa đầy một khắc sau, chuyện của mẹ ta và cha ta đã lan truyền khắp giới quý phu nhân trong kinh thành.
Ai ai cũng biết cha ta là do mẹ ta mua về.
Mẹ ta có ân tái sinh với ông, cùng với ân tình nuôi dưỡng trong những năm qua.
Chu phu nhân là một mệnh phụ nổi tiếng trong kinh thành, người khác muốn nhờ bà làm mai mối, hay gặp phải chuyện phân chia gia sản bất công, đều thích tìm bà đến làm người trung gian, phân xử rõ ràng.
Những lời này lan truyền nhanh như vậy, chắc chắn có sự góp sức của bà.
Bà thương mẹ ta, muốn dùng dư luận để áp chế cha ta và Tể tướng phủ, để mẹ ta có một con đường sống.
Đây cũng chính là điều mẹ ta mong muốn.