Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Âm Hôn Đổi Mạng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-03-18 12:54:49
Lượt xem: 1,586

Tôi là trẻ mồ côi, được bà nội nhặt về nuôi từ còn bé tí, cho đến giờ tôi đã 18 tuổi, nhưng vào một ngày của năm đó, cuộc đời tôi đã xảy ra một biến cố.

Nhà tôi là tiệm hàng mã duy nhất trong những thôn gần đây, cho nên việc kinh doanh cũng ổn áp lắm, công việc hằng ngày của tôi chính là giao hàng, bởi vì “ba mẹ” tôi phải đi đánh mạt chược, chị tôi thì chẳng học hành gì, chỉ suốt ngày lêu lổng.

Bà nội là một thầy phong thủy thuộc dạng có tiếng, nhà nào được bà chỉ điểm qua thì phong thủy thường trở nên rất tốt, cho nên khi nhà có tang, họ sẽ mời bà nội sang để giúp đỡ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Đương nhiên, họ cũng sẽ trả cho bà nội một phần “phí công lao” với số tiền không nhỏ.

Tôi đạp chiếc xe ba bánh, chở theo bà nội đi một đoạn đường núi rất xa, cuối cùng cũng đã đến hiện trường nơi tang lễ, tôi bê đống vàng mã, quần áo, đồ dùng bằng giấy xuống, nhìn sang phía chấp sự đem cả đống quăng vào lò thiêu dần bén lửa.

Một luồng khói trắng bốc lên, không tan biến mà cuộn trào giữa không trung, giống như màn sương mù dày đặc, phút chốc đã làm mờ đi tầm nhìn.

Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy một thanh niên đứng trong làn sương trắng nhìn tôi cười, chỉ là sắc mặt của anh ta xanh xao tái nhợt, nụ cười cũng cứng nhắc không tự nhiên, bộ đồ anh đang mặc hình như là đồ liệm, nhìn trông quen mắt thế, nó giống với bộ đồ liệm tôi vừa bán vài hôm trước.

Nụ cười của anh khiến tôi toát hết cả mồ hôi lạnh, toàn thân tôi không cử động được, cho đến khi bà nội phát hiện ra có gì đó không ổn, dùng sức vỗ lên vai tôi thì tôi mới hoàn hồn lại.

“Thi Thi, con làm sao thế?”

“Nội ơi, trong lửa có người ạ…”

Nhưng đợi tới khi tôi đưa mắt nhìn lại, một luồng gió thổi đến, làn sương tan biến, ở nơi đó làm gì có người nào chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/am-hon-doi-mang/chuong-1.html.]

Mà cơ thể tôi sớm đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, trong cơn oi bức của mùa hạ lại cảm nhận được sự ớn lạnh từng cơn.

“Có phải là người đó không con?”

Tôi nhìn theo hướng của bà nội đang chỉ, trong linh đường không có cửa, có thể nhìn thấy tấm di ảnh để trước cỗ quan, trong tấm ảnh chỉ là một người con trai đang cười rất lịch thiệp, đúng là người lúc nãy đứng trong lửa mà tôi nhìn thấy.

“Chính là anh ta đó nội…”

Giọng nói tôi đã run lắm rồi, lời còn chưa dứt thì đã bị bà nội giữ miệng tôi lại.

Bà nội trầm mặc một lúc, nói một câu khiến tôi khó hiểu: “Con đã 18 rồi đúng không?”

Rõ ràng vài ngày trước bà nội vừa cùng tôi mừng tuổi mà, bởi vì không nhận được sự yêu thương từ ba mẹ và chị gái, sinh nhật của tôi cũng chỉ được thêm một cái trứng mà bà nội luộc cho.

Tại sao bà nội biết rồi mà vẫn hỏi lại thế?

Lúc này trong linh đường truyền đến tiếng khóc thê lương, dọa cho tôi giật mình một phen, không biết là do ảo giác hay như nào, tôi cảm thấy người thanh niên trong di ảnh cứ nhìn chằm chặp vào tôi.

Vốn dĩ bà nội phải đi cùng họ để chỉ điểm nơi đào huyệt hạ táng, nhưng vì tôi vừa gặp ma, cho nên bà nội tính ra về sớm một chút, đến cả tiền cũng lấy ít đi một phần.

Ai ngờ khi chúng tôi vừa bước ra ngoài thôn thì làn sương mù dày đặc đã bao trùm khắp rừng núi.

Làn sương dày đặc âm thầm lan tỏa ra bốn phương tám hướng, rất nhanh đã che hết cả bầu trời, khiến xung quanh tối sầm lại, giống như trời đang nhá nhem tối vậy.

Loading...