ÂM ÂM - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-09-23 01:13:28
Lượt xem: 301
“Trẫm thừa nhận, trẫm cưới nàng là để lợi dụng thế lực của Dương gia ở Hoằng Nông. Lúc đầu trẫm còn ngoan cố tin rằng chính nàng đã chia cắt trẫm và Diêu Kỳ. Trẫm sợ Dương gia xuống tay với nàng nên đã phái người đưa nàng rời đi, để nàng lấy chồng ở xa, khi nào xong việc trẫm nhất định sẽ đón nàng ấy về ”.
"Nhưng sau này, trẫm phát hiện, trẫm dần dần yêu nàng, cho nên ở Đông Thành chiến đấu lúc được yêu cầu đổi mạng lấy mạng, trẫm đã đồng ý không chút do dự. Sau này nhìn lại, loại cảm giác này khiến trẫm sợ hãi, cảm giác như chính mình phản bội lại Diêu Kỳ, phản bội lại thời niên thiếu của mình.”
"Trẫm ghét nhất những gia đình quý tộc đó. Họ chỉ là những kẻ bề trên và bắt nạt người khác. Làm sao trẫm có thể yêu một người phụ nữ xuất thân từ một gia đình như vậy? Cho dù trẫm biết rằng nàng không phải là loại người như vậy, nhưng yêu nàng là điều trẫm thật khó để nói. Trẫm không muốn thừa nhận điều đó. Trẫm sưu tầm những bức chân dung của Diêu Kỳ và tự nhủ nhiều lần rằng người trẫm yêu là nàng ấy.”
“Từ khi nàng rời đi, trẫm mới ý thức tới mình có bao nhiêu hoang đường. Năm đó trẫm đi Yến Sơn là tìm nàng, cũng không phải là thị sát biên phòng. Trong thôn một nhà bốn người ăn bữa cơm kia, trẫm đến nay còn nhớ mãi không quên. A Âm, kỳ thật là trẫm yêu nàng, rất sớm trước kia liền yêu nàng, chỉ là không có thừa nhận thôi."
"Nàng cũng là yêu trẫm, trẫm nhìn ra được." Ngụy Minh cười cười, hướng ta đưa tay ra: "A Âm, nàng chỉ là hận trẫm không nguyện ý thừa nhận tình cảm thôi. Như thế nhiều năm nàng không tiếp tục gả, không phải cũng là bởi vì yêu trẫm sao?"
Không tiếp tục gả, chỉ là cuộc sống của ta đầy đủ muôn màu muôn vẻ, không cần nam nhân tô điểm mà thôi.
Nhưng Ngụy Minh không hiểu. Hắn từng bước một đi về phía ta, hạ giọng: “A Âm, trở về đi.”.
“Chẳng phải trước kia nàng nói muốn làm một cặp vợ chồng bình thường sao?”
“Trong phòng có một lối đi bí mật, có thể dẫn thẳng ra ngoài thành. Trẫm cũng để lại rất nhiều vàng bạc châu báu. Tuy nàng không còn là hoàng hậu nhưng vẫn có nhưng nửa đời sau ăn mặc không lo, phú quý có thừa. Trẫm gi.ết Diêu Kỳ, ngày sau chúng ta chỉ có lẫn nhau, thật dài rất lâu mà cùng một chỗ, có được hay không?"
Vòng xoáy màu trắng vẫn đang cuộn xoáy, ta không muốn nghe hắn nói nhảm nữa nên hưng phấn cầm váy trên tay chạy tới.
Ngụy Minh vô cùng vui mừng, đưa tay ra nhận lấy từ tay ta. Ngay cả Ngụy Thừa Cảnh cũng mở rộng vòng tay về phía ta.
Nhưng không ai trong số họ tiếp được ta.
Ta vượt qua họ và nhảy thẳng vào vòng xoáy.
"Biểu ca, chúc huynh có thể nhanh chóng thống nhất Nam Bắc!"
Những lời cuối cùng tôi nghe được là từ Ngụy Thừa Cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/am-am/chuong-9.html.]
"Mẫu hậu, tại sao những lúc ta thấy người rất tốt, người luôn bỏ rơi ta?”
13
Tôi quay trở lại thời hiện đại và mở cửa vào nhà mình.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi, sững sờ một lúc rồi ôm tôi khóc: "Con gái ch.ết tiệt, con đã đi đâu hơn nửa tháng rồi? Con làm mẹ sợ ch.ết kh.iếp, con có biết không!"
"Con vẫn còn trách mẹ giục cưới sao? Khoảng thời gian này mẹ cũng đã suy nghĩ rõ ràng, con kỳ thực có thể sống một mình tốt, mẹ sẽ không thúc ép con nữa."
Bố chạy tới ôm tôi: “Âm Âm nhà chúng ta tuyệt vời như vậy, nếu không có đàn ông thì sao? Sống vui vẻ là được rồi.”
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Tôi lại đến đơn vị.
Vừa bước vào cửa khoa, cô y tá đứng cạnh đã vẫy tay chào tôi.
"Bác sĩ Dương Âm, cuối cùng chị cũng đã kết thúc kỳ nghỉ của mình! Đi xem đi. Có rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng đợi chị đấy."
Ánh nắng đầu thu chiếu vào người tôi mỉm cười buộc tóc, mặc áo khoác trắng rồi bước từng bước đến phòng khám.
Ở đây, tôi tên là Dương Âm, tôi là bác sĩ.
Không phải vợ của ai đó, không phải mẹ của ai đó.
Tôi sinh ra là để làm hài lòng chính mình, hành động của tôi là do tôi chủ động thực hiện và mọi việc đều được thực hiện theo ý muốn của tôi.
-Hoàn-