ÂM ÂM - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2024-09-23 01:07:31
Lượt xem: 325
“Bệ hạ, xin mời ra ngoài, xin đừng can thiệp vào cuộc sống của ta nữa.” Ta kéo chặt lại áo, ra lệnh đuổi khách.
Suy cho cùng, Ngụy Minh là người rất coi trọng thể diện. Sau khi đứng dậy khỏi ta, hắn cúi đầu, giọng khàn khàn nói: "A Âm, trẫm xin lỗi, trẫm vừa mất kiểm soát."
"Chỉ là hài tử cần mẫu thân, trong cung cũng cần nàng chăm sóc. Từ ngày mai trẫm sẽ ở lại đây cùng nàng cho đến khinàng suy nghĩ lại."
Sau khi đi ra ngoài, hắn nhanh chóng quay lại với hộp thuốc mỡ trên tay.
"Vừa rồi trẫm suy nghĩ không thấu đáo, có làm nàng đau không?"
Ngụy Minh mở hộp ra, dùng đầu ngón tay phết đều thuốc mỡ, làm bộ muốn bôi thuốc cho ta.
“Ra ngoài.” Ta lạnh lùng nói.
Hắn thật sâu liếc nhìn ta: "A Âm, mấy ngày nay trẫm sẽ ở trên núi cùng nàng, khi nàng suy nghĩ kỹ lại, chúng ta sẽ hồi cung."
Tôi nhìn bóng lưng hắn rời đi mà cảm thấy chán ghét.
“Về sau đừng có tới đây nữa.”
Nói xong những lời này, ta đột nhiên có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Ồ, Ngụy Minh cũng đã nói điều tương tự với ta vài năm trước.Khi đó ta không cẩn thận mở cửa tẩm cung của hắn, ta không đi vào mà chỉ đứng nhìn từ bên ngoài. Sau đó, liền nhìn thấy một bức tường có chân dung Diêu phu nhân.
Diêu phu nhân đang mỉm cười, Diêu phu nhân khó chịu, Diêu phu nhân đang chải lông cho ngựa, Diêu phu nhân kết hôn trong bộ áo đỏ...
Mỗi bức chân dung đều thể hiện tình yêu sâu sắc của Ngụy Minh dành cho nàng.
Ta sững sờ một lúc, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân ùa lên.
Nhưng còn chưa kịp hỏi cái gì, Ngụy Minh đã lạnh lùng nói: "A Âm, ai bảo nàng mở cửa? Nàng đã vượt quá quy tắc."
“Đừng vào tẩm cung của ta nữa.”
Không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển và giờ đến lượt ta phải nói điều này với hắn.
Ta tưởng Ngụy Minh chỉ tùy hứng quấy rầy ta, nhưng ta đã đánh giá thấp sự ngoan độc của hắn.
Trong vòng hai ngày, A Thành đột nhiên biến mất, mẫu thân hắn về sau cũng không thấy đâu.
7
Cả làng đang bàn tán về chuyện đó.
"Sao người đang êm đẹp lại không thấy tăm hơi? Chẳng lẽ dọn nhà?"
"Trong vòng một đêm đột nhiên không gặp, cái gì đồ vật đều không mang đi, thế nào có thể là dọn nhà?"
"Có khi là đắc tội với ai đó, xảy ra chuyện.”
“Nhưng gia đình A Thành lương thiện như vậy, đều sống trên núi, có thể đắc tội ai?”
Ta nghĩ đến cách A Thành giơ tay và vẫy tay chào ta đêm đó.
Lại nghĩ tới một người, đột nhiên trong lòng xiết chặt, tê cả da đầu.
Khi ta mở cửa phòng sát vách, Ngụy Minh đang xem hồ sơ vụ án.
Hắn nghe tiếng ngẩng đầu, hướng phía ta cười cười: "A âm, nàng nghĩ thông suốt?"
"Ngươi mang A Thành đi à?" Ta vội vã hỏi hắn.
Nụ cười trên mặt Ngụy Minh dần dần cứng lại: “Nàng đến tìm trẫm, chính là vì hắn?”
"Ngươi đã làm gì A Thành? Ngụy Minh, chuyện giữa chúng ta đừng có lôi những người vô tội khác vào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/am-am/chuong-4.html.]
Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương
Ngụy Minh nghe xong, đặt hồ sơ vụ án xuống, bình tĩnh nhắc nhở: "A Âm, nàng có muốn nhìn vào gương xem hiện tại mình đang căng thẳng đến mức nào không?"
Ta không muốn cùng hắn nói nhảm, để hắn tranh thủ thời gian thả người.
Hắn hồi lâu không nói chuyện, sau đó nhếch lên khóe miệng: "Nếu như ta nói, ta không thể thả người đi thì thế nào?"
"A Âm, trẫm không cho phép bât kỳ kẻ nào xen ngang."
"Ý gì?" Lòng ta như rơi vào hầm băng: "Ngươi đã…gi.ết hắn?"
Ngụy Minh vốn là một hoàng đế, nắm quyền sinh sát trong tay, mạng người đối với hắn chỉ như một con kiến nhỏ tùy tiện mà định đoạt sống ch.ết.
“Nhưng hắn chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, sao ngươi có thể hạ thủ được?”
Ta hung hăng túm lấy cổ áo hắn: “Ngụy Minh, ngươi nói đi, ngươi đã làm gì hắn?”
Hắn đứng dậy, hướng ta đến gần, ta chán ghét liên tiếp lui lại.
Ngụy Minh nắm lấy tay áo tq kéo lên hàng đàn bướm đang xòe cánh quanh mép tay áo ta..
Đây là thứ mẫu thân A Thành thêu cho tôi.
Quần áo Dương gia và cung điện chuẩn bị cho ta đều là màu tối. Trông sang trọng nhưng thiếu sức sống. Nương A Thành mỉm cười hỏi ta: "Ngươi là một cô gái ở độ tuổi hai mươi, tại sao luôn mặc như ông cụ non vậy?"
“Thật dễ thương nếu mặc mấy bộ quần áo có hình bướm và chút hoa cỏ.” Nương vui vẻ nói: “Ngày mai ta sẽ thêu cho ngươi.”
Hiện tại, bà lại chỉ vì thêu y phục cho ta mà bị Ngụy Minh gi.ết.
Ta hít vào một ngụm khí lạnh, ống tay áo bên trên hồ điệp càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Ngụy Minh có lẽ không ngờ phản ứng của ta lại lớn như vậy, hiếm khi thấy ta mất khống chế.
Hắn có chút luống cuống giơ tay, muốn lau đi nước mắt trên mặt ta.
"A Âm, đừng khóc nữa."
"Là trẫm không tốt, không nên dối gạt nàng."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi nói rõ hơn một chút."
"Hắn còn sống, trẫm dẫn nàng đi."
8
Ngụy Minh đưa ta đến thị trấn và dừng lại trước một ngôi nhà lớn.
Trong bóng tối, cửa nhà mở ra.
Một người phụ nữ què đứng ở cửa chống gậy, trên tóc có vài chiếc kẹp tóc bằng vàng và một chấm ngọc lục bảo trên trán.
Ngoài cửa, một cậu bé mười bảy tuổi đang xách hai chiếc giỏ lớn về nhà, mặc đồ lụa và sa tanh sang trọng.
Đó là A Thành và mẫu thân hắn.
A Thành mừng khấp khởi quơ trong tay rổ: "Mẫu thân, đây là ta từ trong tửu lâu mua thức ăn. Đều là quý nhất, nương mau nếm thử."
Mẹ hắn tiếp nhận rổ, mặt mày hớn hở: "Không nghĩ tới chúng ta còn có vận may này, chuyển ra làng sống những ngày tốt lành."
Hai người nắm tay nhau bước vào sân, chẳng mấy chốc ta đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
“Trẫm đã hứa với hắn rằng sẽ cho hắn một cuộc sống không lo cơm áo, nhưng đổi lại hắn phải rời đi ngay trong đêm đó và từ nay trở đi không được liên lạc với bất kỳ ai trong làng.”
"Đoán xem? Lúc đầu hắn còn do dự, nhưng sau khi trẫm lấy ra một miếng vàng, mắt hắn lập tức sáng lên, lập tức thu dọn đồ đạc và rời đi qua đêm cùng với mẫu thân hắn."
Ngụy Minh nắm lấy vai ta: “A Âm, nàng nhìn xem, hắn nói yêu nàng, nhưng đối mặt với tiền bạc, loại tình yêu này không đáng nhắc tới.”