Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:31:26
Lượt xem: 140

Tiểu Do vẫn chưa đến.

Tôi có chút bất an, bung dù định đến nhà cô ấy xem sao.

Đi ngang qua phòng học của lớp trưởng, tôi bị cậu ấy gọi lại.

"Mày đi đâu đấy?"

"Con bé đó vẫn chưa đến, tao đến nhà nó xem sao..." Tôi nói.

"Lục Vũ." Lớp trưởng nhìn tôi: "Có thể nó chỉ bị ốm thôi, cũng có thể đến muộn."

"Hôm nay phải đẩy nhanh tiến độ, mày nghỉ việc thì bọn tao phải chia nhau làm phần của mày."

Cậu ấy nói: "Đều là bạn bè, đừng làm khó nhau."

Tôi bất lực, đúng lúc cậu bạn cùng bàn muốn ra ngoài mua cơm cho chúng tôi cho nên tôi chỉ có thể dặn cậu ấy để ý xem có thấy Tiểu Do hay không. Có phải cô ấy đã đến quán ăn sáng rồi không.

Tôi quay lại tiếp tục làm việc.

Nhưng, Tiểu Do vẫn không xuất hiện.

Mọi người đều đói meo, cậu bạn cùng bàn cũng biệt tăm.

Người thợ cả chửi rủa đám thanh niên ngày nay chẳng có chút phép tắc nào.

Từ rất xa, có tiếng còi cảnh sát vang lên.

Một ngày tốt lành

Tôi bất an vô cùng.

 

13

Hôm đó, có người phát hiện một chiếc ô trắng bị hỏng ở ngoài một khu chung cư.

Sau đó, có người nhìn thấy cô ấy trong một con hẻm gần đó.

Quần áo xộc xệch, vết thương trên đầu là nguyên nhân cái c.h.ế.t của cô ấy.

Thị trấn nhỏ, lực lượng cảnh sát vốn đã eo hẹp lần đầu tiên được huy động toàn bộ.

Một thiếu niên bị cảnh sát đưa đi từ trong nhà, còng tay, lên xe cảnh sát.

Cậu ta, là cậu bạn cùng bàn của tôi.

 

14

"... Trên đường tôi nhìn thấy nó đến trường nên đi cùng."

"... Phát hiện quần áo nó bị ướt."

Trên TV đang phát đoạn video ghi lại lời khai của cậu bạn cùng bàn.

Trên mặt cậu ta có vài vết bầm tím, có lẽ là do bị đánh trong lúc bị thẩm vấn.

"Nó xinh như vậy, nên… tôi muốn 'làm' nó một chút."

"Tôi lừa nó đến đó, nhân lúc nó không chú ý tôi đập vào gáy nó một cái, thế là nó ngã xuống."

"Tôi thấy đầu nó chảy máu, không còn đẹp nữa cho nên tôi không muốn 'làm' nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ai-la-hung-thu/chuong-6.html.]

"Nhưng tôi thấy ngón tay nó vẫn còn cử động, tôi nghĩ nếu con nhỏ này nói ra thì sẽ rắc rối."

"Không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục đập."

"Đập mấy cái thì nó không động đậy nữa, tôi liền bỏ đi, nghĩ chắc chắn sẽ không sao đâu, vì chẳng có ai nhìn thấy."

"Chú cảnh sát, cháu biết lỗi rồi, cháu không dám nữa."

...

"Đài truyền hình chúng tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người, để phòng ngừa tội phạm vị thành niên, cần quan tâm đến sự phát triển tâm lý của thanh thiếu niên. Đây là trách nhiệm của gia đình và nhà trường..."

...

Tiếng tivi lúc gần lúc xa, tôi đứng trong hành lang, ngây người nhìn bậc thang.

Từng có một cô gái ngồi đó, tay cầm d.a.o nhỏ, yếu ớt bảo tôi đừng xen vào chuyện của người khác.

Từng có một cô gái ngồi đó, khi được tôi đỡ dậy, đã nắm lấy tóc tôi.

Bố tôi đẩy cửa bước vào, đưa cho tôi con heo đất nhỏ đó.

Bên trong trống không.

"Tại sao?" Tôi ngây người nhìn bố.

Đó là lần đầu tiên tôi xô ông ta ngã xuống đất, gào thét gần như phát điên: "Ngay cả tiền của con bé ông cũng muốn lấy đi sao?”

"Nó lấy đi mua đồ cho con rồi." Bố tôi chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói.

Mãi đến lúc đó tôi mới biết, đó là lý do cô ấy đến muộn.

Vào buổi sáng trời mưa hôm đó, cô ấy đã dùng tất cả số tiền tiết kiệm được để mua cho tôi một chiếc điện thoại.

Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.

Cô ấy có thể gọi điện thoại cho tôi, nghe thấy giọng nói của tôi.

Năm 2004, nước lũ tràn bờ.

Một chàng trai tên Lục Vũ vừa loạng choạng lảo đảo đi trên đường phố, vừa uống rượu, trong lòng ôm một chiếc cờ lê lạnh lẽo nhưng không biết nên đi đập ai.

Khi trận lụt đó cuối cùng cũng rút đi, lần tiếp theo nó ập đến, đã là mười hai năm sau.

Năm 2016.

Người đàn ông tên Lục Vũ đó uống rượu, đi trên đường, im lặng không nói đến tham dự buổi họp lớp.

Hôm đó là ngày cậu bạn cùng bàn của anh ta ra tù.

Anh ta muốn đi g.i.ế.c cậu bạn cùng bàn đó.

 

15

Năm 2016, vài ngày trước buổi họp lớp, khi đang làm việc bán thời gian ở siêu thị, tôi nhận được một tin nhắn WeChat của lớp trưởng gửi đến.

Cậu ấy đã đến thành phố lớn, mười mấy năm không gặp giờ đã là quản lý cấp cao của một công ty, tôi không ngờ cậu ấy còn liên lạc với tôi.

 

Xin lỗi mọi người vì mình đăng sót chương 7, các đọc giả thân yêu xin hãy quay lại mục lục và nhấn vào chương 7 ở hàng cuối cùng nha, cảm ơn các nàng nhiều nhiều

Loading...