Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:27:55
Lượt xem: 189

 

Cho đến khi tôi gọi "Bố", ông ta mới nhìn sang.

"... Sao con lại ở đây?" Ông ta e dè nhìn người phụ nữ bên cạnh.

Ánh mắt ông ta di chuyển xuống, nhìn thấy chiếc cờ lê rơi dưới chân tôi, hình như đã hiểu ra điều gì.

"Hai đứa muốn làm loạn như thế thì đừng hòng có một xu nào nữa." Sắc mặt bố tôi lập tức lạnh lùng: "Mẹ con dạy dỗ con như thế à?"

"Con trai ông giỏi lắm." Mẹ kế tôi nhìn sang, mỉa mai nói: "Nó định đánh ông hay đánh tôi đây?"

Bố tôi sa sầm mặt mày, tức giận nói với tôi: "Cút!"

Cảm giác thất bại lan khắp thân thể tôi.

Hình như, tôi làm gì cũng vô dụng.

Đột nhiên tôi phát hiện ra cô ấy đang nhìn tôi, ánh mắt có phần mỉa mai vừa là chế giễu cũng vừa là tự giễu.

Tôi im lặng đứng dậy, nhặt chiếc cờ lê trên đất lên.

Bố mẹ tôi đều căng thẳng lùi lại một bước.

Chỉ là nằm mơ cũng không ngờ, tôi còn chưa kịp phách lối được mấy giây đã mất mặt, vì đã chạy một quãng đường dài nên bụng khó chịu vì đầy hơi, vừa động đậy, tôi đã không nhịn được nữa.

Một tiếng rắm vang dội tuôn ra một cách mất kiểm soát.

Một ngày tốt lành

Tất cả mọi người đều nhìn tôi, tôi bẽ mặt, chỉ có thể cứng rắn nói chuyện tiếp.

"Đã 'thả bom' xong chưa?"

"Đừng đánh con gái nữa." Tôi nói: "Tay nó là do tôi làm."

"Không đưa tiền thì lấy cái này trừ nợ vậy."

Mẹ kế tôi lập tức tức giận lao đến cào cấu tôi, bố tôi cuống quýt ngăn cản còn tôi cũng không dám đánh trả, trông thật thảm hại.

Cô ấy đang truyền dịch, ngây người nhìn tôi.

"Ngu ngốc."

Tôi mơ hồ nhìn thấy cô ấy mấp máy môi với tôi.

Nhưng sau đó, cô ấy mỉm cười.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười.

 

02

Chúng tôi, có lẽ là anh em nhỉ?

Hai anh em đều không may mắn cho lắm.

Ít nhất, trước khi chúng tôi chạm đến ranh giới cấm kỵ đó, tôi đã nghĩ như vậy.

Mùa hè năm đó, tôi không đòi được tiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ai-la-hung-thu/chuong-2.html.]

Vì tiền học phí, tôi thực sự không còn cách nào khác đành phải quay lại trường cấp 3 cũ, bắt đầu làm công việc lặt vặt.

Một buổi chiều nọ, khi tôi đang làm việc, đột nhiên có người bước vào lớp học bảo tôi ra ngoài một chuyến.

"Họ hàng của mày tìm."

Tôi đi theo người đó, dần dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu bạn gọi tôi ra ngoài này không phải là công nhân ở đây, sao cậu ta lại biết họ hàng của tôi đến trường tìm?

Đến nơi, tôi thấy có mấy người đang tụ tập, trông ai cũng không phải là người hiền lành.

Cậu bạn kia đi trước tôi, tôi có hỏi gì cậu ta cũng không nói nữa.

Linh tính mách bảo tôi, có bẫy.

Tôi quay người bỏ chạy, nhưng chưa được mấy bước đã bị đuổi kịp, đầu bị đánh một cái, mất đà ngã xuống đất.

Hôm đó, không nói không rằng, tôi bị mấy người kia đánh túi bụi, môi rách chảy rất nhiều máu.

Một bàn tay túm tóc tôi lên, tôi nhận ra hắn ta.

Kiên, một tên côn đồ có tiếng ở địa phương, thế lực rất lớn, gia đình hắn cũng có chút quan hệ. Khi còn đi học, hắn đã dám dùng gậy sắt đánh bảo vệ trường.

Mãi sau này tôi mới biết, hắn ta đang theo đuổi em gái tôi.

Hôm qua, rất nhiều người nhìn thấy tôi cởi trần cõng cô ấy đến bệnh viện. Hắn không biết quan hệ của chúng tôi nên coi tôi là tình địch.

"Đang làm thêm à?"

A Kiên nheo mắt, nhìn tôi từ trên cao xuống.

Sau đó, hắn ta ra hiệu bằng mắt cho cậu bạn kia.

Cậu bạn kia im lặng, bước lên giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Bọn họ muốn làm gì?

Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng tên phản bội này lại ghì chặt lấy tôi, chỉ lẩm bẩm một tiếng: "Tao sợ bị đánh... Đừng trách tao..."

Giây tiếp theo, một viên gạch đập mạnh vào tay tôi, nhói buốt từng cơn.

"Còn dây dưa với con bé đó nữa tao c.h.ặ.t t.a.y mày đấy."

Nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy về phía này, A Kiên để lại lời cảnh cáo đó rồi dẫn người bỏ đi.

Tôi ôm lấy bàn tay đau đớn, cuộn tròn người lại trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra.

 

03

"Báo cảnh sát nhé?"

Người lên tiếng là cậu bạn cùng bàn thời cấp 3 của tôi.

Lúc đó, cậu ấy đang lắp kính ở một phòng học khác, lúc chống cằm chiêm ngưỡng thành quả nghệ thuật của mình thì nhìn thấy tôi bị đánh ở dưới lầu, cảnh tượng trông chẳng khác gì xem buổi trình diễn nghệ thuật.

 

Loading...