Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai cũng nói Giang Nam đẹp - 4

Cập nhật lúc: 2024-12-04 04:04:03
Lượt xem: 296

"Oanh nhi... không phải Oanh nhi muốn gây thêm phiền phức cho Hầu gia đâu."

 

Nàng ta nhẹ giọng nói, toàn thân run lên vì lạnh.

 

“Nhưng con mèo con này lại chạy vào phủ, đó là món quà cuối cùng mà Hầu gia tặng cho ta. Ta sợ nó xảy ra chuyện gì nên đành phải mặt dày cầu xin người gác cổng cho ta vào. Hầu gia, nó có lẽ là nhớ chàng..." Liễu Văn Oanh ôm mèo con, ngẩng đầu nhìn Triệu Sóc.

 

Nàng ta muốn đứng dậy, đưa mèo con vào lòng Triệu Sóc.

 

Nhưng bước chân của ả lại run rẩy, vừa đứng lên liền ngã xuống đất, nàng ta cố gắng đứng dậy lần nữa, ôm mèo con vào lòng: "Hầu gia..."

 

Liễu Văn Oanh loạng choạng sắp ngã xuống, chưa kịp nói hết câu đã muốn ngã về phía sau.

 

Triệu Sóc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước, ôm Liễu Văn Oanh ướt sũng vào trong lòng.

 

Liễu Văn Oanh yếu ớt nằm trong lòng Triệu Sóc, ngước mắt về phía ta.

 

Cách màn mưa, ta đối mắt với nàng ta. Trong mắt nàng ta có hận ý, cũng có đắc ý. Hận ta vì ta đã cướp mất Triệu Sóc. Đắc ý vì nàng ta đoạt lại Triệu Sóc từ tay ta.

 

Tiếng mưa thật lớn, nhưng lòng ta lại an tĩnh. Mọi suy nghĩ khác đều biến mất, chỉ còn lại một ý niệm.

 

Ta bỏ lại đôi uyên ương mệnh khổ đang ôm nhau dưới mưa kia, quay người đi thẳng về phía cửa sau.

 

“Chuẩn bị kiệu, đi đến cung Thái hậu.”

 

07.

 

Kiệu của ta đi ra từ cửa sau, nhưng chưa đi được nửa dặm, một con ngựa đen đã đuổi tới từ phía sau và chặn trước mặt ta.

 

Hắn nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới trước cỗ kiệu của ta.

 

Vén rèm lên, một tia sét lóe lên trên bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt hắn. Triệu Sóc cả người ướt sũng, nước mưa chảy xuống thái dương. Hắn nhìn ta bằng đôi mắt đen láy, giọng điệu lạnh lùng hơn bình thường: "Chỉ Âm, nàng định làm gì?"

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ta quay lại nhìn hắn, gằn từng chữ: "Thỉnh chỉ, hòa, ly."

 

Bốn chữ này vừa nói ra khỏi miệng, ta thấy rõ trong mắt Triệu Sóc hiện lên sự hoảng loạn.

 

"Chỉ Âm, chuyện này không phải trò đùa."

 

“Ta không đùa.” Ta nghiêm túc nói.

 

“Tô Chỉ Âm!” Triệu Sóc bỗng nhiên nổi giận: "Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, một đời một kiếp một đôi. Hai từ hòa ly này, ta không muốn nghe từ trong miệng nàng phát ra lần nữa."

 

Hắn ta quát lên với kiệu phu: "Hồi phủ!"

 

Kiệu phu ngẩn người, trong lúc nhất thời không nhúc nhích. 

 

“Phu nhân cáu kỉnh, ngươi cũng nghe theo sao?” 

 

Triệu Sóc giơ roi lên ném kiệu phu: “Hồi phủ!”

 

Kiệu phu rốt cuộc vẫn sợ hắn nên liền quay hướng kiệu về phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ai-cung-noi-giang-nam-dep/4.html.]

 

Nỗi tuyệt vọng trong lòng như muốn trào dâng, ta đẩy Triệu Sóc ra, muốn nhảy xuống kiệu.

 

Hắn túm ta lại và khóa vào lòng, ta càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt hơn.

 

Một nụ hôn lạnh băng mang theo nước mưa rơi xuống môi ta, chặn lại tiếng kêu của ta.

 

Ta không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể dùng răng cắn thật mạnh, mùi m..áu tanh nồng nặc xộc lên, thế nhưng Triệu Sóc cũng không tránh né. Một lúc lâu sau, hắn mới buông ta ra, xoa xoa cái cằm dính đầy m..áu.

 

“Không sao đâu, Chỉ Âm.” Giọng nói của hắn trầm thấp: “Ta biết nàng đang tức giận. Nàng phạt ta như thế nào cũng được, nhưng phạt xong rồi thì phải về nhà cùng ta."

 

Ta bị Triệu Sóc cưỡng bức đưa về nhà.

 

Hắn khiêng ta xuống kiệu, tiếng hét của ta bị át đi trong tiếng mưa. Ta bị khiêng đi suốt một đoạn đường xuyên qua sân.

 

Trong sân vốn dĩ không nhiều hoa cỏ, khi ta mới gả vào, Triệu Sóc biết ta thích hoa nên đã tự tay trồng từng cây một. Nhưng trong cơn mưa to, những đóa hoa không chịu nổi mà lìa cành, chỉ để lại trên mặt đất một mảnh cánh hoa đỏ thẫm dập nát.

 

Ta bị Triệu Sóc bế lên giường lớn trong phòng ngủ, hắn muốn hôn ta nhưng ta đã với lấy chiếc bình men ngọc ở đầu giường đập nát. Ta cầm mảnh sứ trong tay chỉ vào hắn, vì siết quá mạnh nên tay ta bị đứt, m..áu đỏ chảy xuống mảnh sứ trắng như tuyết, nhìn thấy mà ghê người.

 

“Đừng đến đây.” Ta khàn giọng nói.

 

Triệu Sóc vẫn còn muốn tiến lên: "Chỉ Âm..."

 

Hắn không sợ.

 

Vì vậy ta ấn mảnh sứ đến trước cổ và nói: "Ngươi thử tiến lên thêm một bước nữa đi, ta nói được làm được."

 

Triệu Sóc dừng bước chân lại.

 

Hắn lùi về phía sau một bước và nói: "Đừng làm bị thương chính mình. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

 

“Chỉ Âm.” Khi Triệu Sóc rời khỏi phòng, hắn thấp giọng gọi tên ta: “Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi kỵ – đây là lời thề ta đã lập vào ngày tân hôn, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ phá bỏ nó.”

 

Có lẽ là ta nhìn nhầm rồi, sao trong mắt Triệu Sóc lại có ánh lệ được.

 

Nhưng ta mệt mỏi rồi, không muốn đào sâu nữa.

 

"Cút."

 

Triệu Sóc rời đi.

 

Ta nằm một mình trong phòng, cuối cùng ngủ thiếp đi với mảnh sứ trên tay.

 

Khi tỉnh dậy, bàn tay bị đứt của ta đã được băng bó và mọi vật sắc nhọn trong phòng đều đã được cất đi.

 

Ngoài cửa mơ hồ có bóng người di chuyển, chính là gia quân của Triệu Sóc, bọn họ vây kín xunh quanh phòng ngủ của ta.

 

Ta đứng dậy, lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân nặng như chì, lảo đảo ngã xuống giường.

 

Hạ nhân bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi vào.

 

“Tối qua phu nhân mắc mưa nên bị cảm lạnh.” 

Loading...