AI CŨNG CÓ QUYỀN TÌM HẠNH PHÚC - 10 (FULL)
Cập nhật lúc: 2024-07-25 17:56:14
Lượt xem: 310
Tôi xem qua thỏa thuận ly hôn và bàng hoàng phát hiện ra thứ Hàn Luật đưa cho tôi không chỉ là tài sản chung của hai vợ chồng mà còn là toàn bộ số tiền hắn sở hữu! 42% cổ phần của công ty đã được chuyển nhượng cho tôi, hắn cũng được chia một phần tài sản lưu động, bất động sản và tiền mặt tại nhà.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi lấy bút ra và ký tên. Tôi không hỏi hắn sẽ làm gì tiếp theo, việc đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều trong tình yêu hỗn loạn này, và tôi xứng đáng với điều đó. Tôi sẽ không mềm mỏng với hắn nữa.
Ly hôn nhanh hơn nhiều so với kết hôn và chúng tôi đã nhận được cuốn sổ nhỏ màu xanh lá cây chỉ trong chốc lát.
Khi bước ra khỏi cửa, Hàn Luật nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt không chớp.
Tôi giơ tay lên: “Tạm biệt.”
Hắn không nói gì.
Chiếc taxi chở tôi đi xa. Qua kính chiếu hậu, tôi thấy Hàn Luật vẫn đứng đó, hồi lâu không cử động. Có vẻ như hắn đã nói điều gì đó. Thật không may là tôi không còn có thể nghe thấy nó nữa.
Xe cộ ở phía xa dần khoe khuất hắn. Thế giới của chúng tôi tách biệt và biến mất trước mắt nhau.
Tôi nhắm mắt lại, khóe mắt hiện lên một vệt ẩm ướt. Tạm biệt Hàn Luật. Tôi hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Góc nhìn của Hàn Luật
Hai năm sau khi ly hôn với Trình Tử Khâm, tôi gặp cô ấy ở một cửa hàng áo cưới.
Tôi đến lấy chiếc váy cưới đã đặt cho em họ, lúc quay người rời đi thì thấy cô ấy cầm váy trên tay bước ra khỏi phòng thử đồ, lông mày cong cong, nụ cười tỏa sáng.
Bước chân của tôi như đông cứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cô ấy. Lâu rồi không gặp, cô ấy tăng cân một chút. Vốn dĩ khuôn mặt hơi gầy, nhưng bây giờ khi cười lại đỏ bừng, cô ấy đi vòng quanh trước mặt người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt sáng ngời, vui vẻ nói: “Trông có đẹp không?”
Tôi chợt nghĩ đến nhiều năm trước, lúc đó chúng tôi vừa nhận được giấy chứng nhận, cô ấy vui mừng đến mức thay rất nhiều váy cưới, mỗi lần đều nghiêm túc hỏi tôi: “Trông có đẹp không?”
Phản ứng của tôi lúc đó thế nào? Có thể là nghĩ tới Tống Vị Lan, tôi chỉ có chút sốt ruột nói, cúi đầu xuống: "Sao cũng được, em chỉ cần chọn một cái, anh đi trước."
Khi tôi rời khỏi nhà, tôi liếc nhìn nó. Cô ấy đứng đó, đôi vai căng thẳng rũ xuống, khóe miệng cong lên biến mất. Giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Lòng tôi đau nhói, tôi lại nhìn cô ấy, người đàn ông đối diện nhìn cô ấy một lúc lâu mới lấy điện thoại ra chụp ảnh Tử Khâm. Sau đó cậu ấy vẫy tay, hai người ôm nhau thân mật. Họ nói chuyện với nhau.
"Em nghĩ cái này làm cho tay em hơi to. Anh thấy cái này đẹp không?"
"Cái này? Anh nghĩ cái thứ ba là đẹp nhất. Cái đó vừa được gửi từ Paris về. Anh vừa hỏi rồi, những đường thêu và kim cương giả trên đó đều được khâu bằng tay..."
"Hmm... có lẽ như cái thứ ba thực sự rất ổn."
"Đừng lo lắng, em thử lại đi, nếu khồng ổn, chúng ta lại thử, em thử nữa đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ai-cung-co-quyen-tim-hanh-phuc/10-full.html.]
Cậu ta đối xử với cô ấy tốt hơn tôi. Tôi nên mừng cho cô ấy. Nhưng không biết vì sao, tôi chợt cảm thấy mắt đau nhức, cổ họng như có cục cứng ngắc, gần như không thở được.
Rõ ràng cô ấy phải là của tôi. Chính tôi đã đánh mất cô ấy để cô ấy có thể hạnh phúc khi ở bên người khác.
Hai năm kể từ khi rời khỏi Trình Tử Khâm, tôi cuối cùng cũng nhận ra mình không thể buông tay cô ấy đến nhường nào. Không ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ về cô ấy.
Thỉnh thoảng khi say, tôi lại nhìn thấy cô ấy trong giấc mơ. Không phải sau này chúng tôi cãi nhau đến mức không thể nhận ra mà là khi mới cưới, cô ấy đã chuẩn bị những món ăn tôi yêu thích trong lúc tôi tan sở và ngỏ ý muốn tôi hôn cô ấy. Lúc đó tôi không cảm thấy vui vẻ cho lắm, thậm chí thỉnh thoảng tôi còn cảm thấy cô ấy quá đeo bám và khó chịu.
Nhưng trong giấc mơ, tôi hạnh phúc đến mức rơi nước mắt. Sáng sớm hôm sau khi tôi thức dậy, bên cạnh trống rỗng, sự trống trải và buồn bã đột ngột gần như có thể khiến người ta phát đ--iên.
Thế là tôi nghiện rượu. Vì khi say, tôi thoáng thấy cô ấy yêu tôi. Tôi biết nó không tốt. Nhưng tôi thực sự không thể chịu đựng được.
Tôi bắt đầu nhớ cô ấy hết lần này đến lần khác, rồi lại yêu cô ấy hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi không kìm được lòng. Tôi ng--u ng--ốc đến nực cười. Tại sao chỉ sau khi cô ấy rời đi tôi mới nhận ra mình yêu cô ấy đến nhường nào?
Tôi không biết mình đã nhìn cô ấy bao lâu, chỉ biết rằng tôi nhìn cô ấy gần như tham lam, không muốn bỏ lỡ một giây nào. Mặc dù cô ấy mặc váy cưới khi kết hôn với người khác, tôi uống rượu chỉ để làm dịu cơn khát và càng nhìn càng đau, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể dời mắt đi được.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy quyết định chọn chiếc váy cưới và tay trong tay người đàn ông kia bước ra ngoài.
Cô ấy vô tình ngước mắt lên và nhìn thấy tôi, rồi cô ấy choáng váng. Người đàn ông đó cũng nhìn tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra đó chính là cậu bé mà cô ấy đã tìm kiếm ở bên ngoài, bây giờ trông cậu ấy như một người đàn ông trưởng thành. Nụ cười trên mặt cô ấy thoáng chốc biến mất, sau đó cô ấy lại mỉm cười: “Đã lâu không gặp.”
Giọng tôi run đến nỗi tôi khó có thể nói được: “Đã lâu không gặp.”
Tôi thực sự muốn nói thêm vài lời với cô ấy. Hỏi cô ấy xem cô ấy thế nào. Người đàn ông đó đã làm gì cô ấy. Nếu không tốt với cô ấy, cô ấy có thể quay lại. Nhưng cuối cùng tôi không thể nói được gì.
Cô ấy xua tay, rõ ràng không muốn nói chuyện với tôi nữa, ôm người đàn ông đó rồi rời đi.
Xa xa, tôi nghe thấy người đàn ông hỏi Tử Khâm: "Cái gã chồng cũ cặn bã của em phải không? Anh ta thay đổi nhiều quá, anh gần như không nhận ra nữa."
Cô ấy bình tĩnh nói: “Người không cần thiết không cần nhận ra.”
Hai người cười với nhau rồi lên xe nhanh chóng rời đi.
Tôi nhìn chiếc xe biến mất trên đường phố. Tôi nhớ ngày chúng tôi ly hôn cũng vậy, tôi nhìn cô ấy ra đi. Chỉ là lần này, có lẽ là đã kết thúc thật rồi.
Cô ấy có vẻ cười rất nhiều, rất đẹp.
Và có thể tôi sẽ không bao giờ có được hạnh phúc nữa trong cuộc đời này. Nhưng nó ổn. Miễn là cô ấy hạnh phúc.
Trình Tử Khâm, chúc em hạnh phúc. Lần này, tôi thực sự có ý đó.
(HẾT)