Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ác Linh Đầu Thai - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-03-25 22:35:31
Lượt xem: 3,969

 

Chẳng mấy chốc tôi đã tròn một tuổi, nhà họ phải đi cầu mấy năm mới có được một đứa con trai nên bà nội muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật lớn.  

Trong bữa tiệc, tôi nhìn thấy bà Lý, người trước đây đã từng xem bói cho mình. 

Kiếp trước, chỉ vì một câu nói của bà ta mà tôi đã phải gánh chịu tai họa một cách vô lí, làm cho tôi bị những người thân nhất của mình giày vò đến chế.t. Lần này nhất định sẽ không tha cho bà ta. 

Con người ai rồi cũng phải tr.ả giá cho những lời nói của chính mình, không phải sao? Nhưng tôi còn quá nhỏ, không thể làm gì được bà ta. 

Trong lúc ăn, bà nội bế tôi đi giới thiệu với mọi người: “Cháu yêu của tôi, trông thật kháu khỉnh, đúng là vừa nhìn đã yêu.”

 “Cháu nhà bà vừa nhìn đã biết là ngôi sao may mắn, cái tai to thế này, là người có phúc, sau này chắc chắn sẽ làm đại quan.” 

Bà nội đi xung quanh khoe khoang tôi với tất cả mọi người. 

Rất nhanh bà ta đã đi đến trước mặt bà Lý. 

“Diệu Tổ, đây là bà Lý, tên của cháu là bà nhờ bà ấy đặt đấy!”

Tôi cười, giơ tay ra muốn bà ta bế tôi.

 “Ui chao, bà xem đứa bé có vẻ thích bà, dùng sức dựa vào người bà, muốn được bà bế đây mà.” Bà nội tôi nói xong liền đưa tôi cho bà Lý. 

Bà ta cũng cười, bế lấy tôi. 

“Tuy bà già tôi đây chỉ còn một con mắt nhưng cũng có thể nhìn ra đứa trẻ này rất may mắn.” Bà ta vừa cười vừa nhìn tôi. 

Tôi chớp lấy thời cơ, dùng bút đâ.m thật mạnh vào mắt bà ta. Bà già đó đau đớn hét lên che mắt lại. Tôi rút cây bút ra, sau đó m.á.u từ tay bà ta chảy xuống.

Mọi người liền náo loạn. Bà nội nhanh tay bế lấy tôi: “Bà, tự bà không cẩn thận, đừng trách Diệu Tổ nhà tôi. Nó vẫn là một đứa bé.”

Cha tôi thấy thế cũng chạy lại nói đỡ: “Đúng đấy, rõ ràng bà biết là cháu nó cầm cái bút trong tay, còn lại gần như thế. Nó chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, bà hơn 60 tuổi rồi lẽ nào lại không biết.”

 Lúc này mọi người đều vây quanh: “ Đúng đấy, con nít không hiểu chuyện, người lớn lẽ nào cũng không hiểu sao.”

“Tôi nghĩ chắc mắt không có vấn đề gì đâu, đứa một tuổi thì làm gì có sức mà đâ.m mạnh thế được.”

“Đừng làm đứa trẻ sợ, hôm nay là ngày tốt thế mà. Thôi đừng cãi nhau nữa, mau đưa đến viện đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ac-linh-dau-thai/chuong-3.html.]

Mọi người bàn tán xôn xao, bữa tiệc loạn hết cả lên. Tôi cũng giả vờ bị dọa sợ nên bắt đầu khóc to. 

“Dọa đứa bé sợ rồi kìa, Diệu Tổ nhà tôi bị dọa đều tại bà.” Bà nội vừa đỡ lấy lưng vừa dỗ tôi. “Thôi, thôi, tôi thấy mắt bà, nếu không bị Diệu Tổ nghịch một tí thì bà cũng mù. Bà cũng đừng đổ tội lên người chúng tôi, nhà tôi không có tiề.n đâu.”

Bà nội vừa nói vừa kêu cha bế tôi đưa cho Trần Thịnh Nam. Đúng rồi, Trần Thịnh Nam bị tôi giày vò hơn 3 tháng, giờ này chắc đang yếu ớt nằm ở trong phòng. Tôi nhìn vào trong, không biết bà ta ra khỏi giường từ lúc nào.

Bà ta dựa vào cửa, khuôn mặt xanh xao, đầu tóc thì bù xù, toàn thân run rẩy, nhìn thẳng vào tôi. 

Đôi mắt ấy đầy ắp sự sợ hãi. Haizzz, không được. Lúc nãy tôi làm như thế chắc bà ta nhìn thấy rồi. Tôi khóc lên, nghiêng đầu sau đó nhìn bà ta cười. “Lần sau sẽ là bà, mẹ à.”

Từ hôm đó trở đi, Trần Thịnh Nam có vẻ sợ tôi. 

Bà ta không dám ở riêng cùng với tôi, nói dối là không đủ sữa muốn sớm ngày cai sữa cho tôi. Tôi sẽ tạm tha cho bà ta, vì dù sao tôi cũng đang còn quá nhỏ, còn phải dựa vào bà ta để có thể lớn lên. 

Bà ta không thể chế.t một cách dễ dàng được. Những tộ.i mà kiếp trước tôi phải chịu, những đau khổ mà tôi phải qua, bà ta phải trả lại từng chút một. 

Đem theo kí ức của kiếp trước, vừa đầy 3 tuổi tôi đã có thể đọc thơ cổ, nói một cách lưu loát. Người trong thôn đều bảo tôi là thần tiên chuyển kiếp.

Buổi tối ăn cơm xong, bà nội và thím Vương bên cạnh vừa cắn hạt dưa, vừa nói chuyện: “Diệu Tổ nhà tôi, mới ba tuổi mà đã biết đọc thơ và đếm số.”

Thím Vương bán tín bán nghi: “Ôi, thật hay giả thế, mau đến đọc cho thím nghe xem.” 

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Bà nội tôi vênh mặt, đầy tự hào: “Diệu Tổ à, con qua đây đọc cho thím Vương nghe.” 

Tôi dựa vào trí nhớ của mình đọc hết “Tam Tự Kinh”.

 “Giỏi quá, có phải là ngày nào mẹ cũng dạy cháu không?” 

Tôi lắc đầu. Thím Vương kinh ngạc:“Thế là bà nội dạy cháu à?”

Tôi cũng lắc đầu: “Là chị cháu dạy ạ.” 

Hai người liền tối mặt: “Chị cháu là ai?” 

Tôi xoa mũi. “Là chị nhà cháu, chị ấy bảo tên là Trương Chiêu Đệ, là chị cháu, còn cháu là em trai của chị ấy.” 

Nghe đến cái tên Chiêu Đệ bà nội tôi bị dọa đến run cả tay. “Bộp” một tiếng, làm rơi cả đĩa hạt dưa xuống đất. 

Bà ta trợn mắt lên, đến giọng nói cũng nhỏ đi một nửa. “Cháu, cháu nói lung tung gì đấy, cháu làm gì có chị?” 

Tôi bày ra bộ mặt ngây thơ: “Cháu có chị mà, ngày nào chị ấy cũng chơi cùng cháu, chị ấy nói chị ấy tên là Trương Chiêu Đệ, chị ấy còn nói là chị ấy nhớ bà và mẹ lắm.”

Loading...