Ác Duyên - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-09 17:31:24
Lượt xem: 170
Tính theo thời gian, chắc là sắp có người đến rồi. Ta thu lại ánh mắt, kéo Xuân Phong vòng sang hướng khác mà rời đi.
3
“Nghe nói nhà các ngươi còn trồng cả sen trắng thuần khiết, lần này ta nhất định phải tận mắt chứng kiến mới được!”
Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ xa, ngay lập tức một đám người xuất hiện bên bờ hồ.
Bùi Trạm và Lục Thanh Uyển hoảng hốt muốn tránh đi nhưng đã không còn kịp nữa.
Hai bên mắt to nhìn mắt nhỏ, hiện trường rơi vào một khoảng lặng đầy bối rối.
Mãi đến khi có một quý nữ thảng thốt kêu lên “Đây là lộ thiên đấy!” mới phá vỡ bầu không khí im lặng.
Lục Thanh Uyển run rẩy ôm lấy vạt áo, khóc nức nở đến không thở nổi.
Dù Bùi Trạm mang theo khuôn mặt ửng đỏ, lúc này vẫn đứng ra chắn trước mặt nàng ta, che chắn cho nàng ta.
Thật là một màn tình nồng ý đậm nhưng không ngờ hành động này của hắn lại càng chứng thực hai người đang hẹn hò làm chuyện buông thả.
Lập tức, những quý nữ xung quanh không nhịn được nữa.
Tiếng trách mắng vang lên liên hồi: “Sao lại hạ tiện đến mức này? Đây vẫn là đang dự tiệc tại phủ người khác đấy!”
“Thật không biết xấu hổ, trước mặt bao nhiêu người lại dám làm loại chuyện này.”
“Bình thường nhìn Lục Thanh Uyển có vẻ cao quý, thanh lãnh không ai chạm vào được, không ngờ lại ngầm phóng túng thế này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ac-duyen-urzy/chuong-2.html.]
…
Phía bờ hồ bên kia, nhóm nam nhân cũng bị tiếng ồn ào thu hút, đẩy cửa sổ nhìn ra.
Ta nhìn thấy gương mặt xấu hổ và giận dữ muốn c.h.ế.t của Lục Thanh Uyển, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác sung sướng.
4
Kiếp trước, ta không chỉ phải nghe từng lời chỉ trích từ những quý nữ đó mà còn bị sỉ nhục đến nỗi thương tích đầy mình.
Ngay cả Bùi Trạm cũng mắng ta là kẻ hạ tiện, nói rằng bị ta lừa gạt mới lầm lỡ đến nơi này, hắn là vô tội.
Vì thế, ta trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích.
Mọi người đều mắng ta âm hiểm xảo trá, không biết liêm sỉ, thân là thứ nữ mà lại muốn trèo lên giường của hầu gia, mơ làm phu nhân hầu phủ.
Bùi Trạm cứng cổ không chịu cưới ta, còn mắng ta không xứng làm người của gia tộc hắn.
Trước mặt mọi người, đích mẫu đánh ta mấy chục roi, da thịt bong tróc, khắp người không còn một chỗ lành lặn.
Bọn họ nhốt ta trong phòng chứa củi, bỏ mặc ta tự sinh tự diệt. Khi ta sắp chết, Bùi Trạm lại mở lòng, chấp nhận cưới ta.
Ta mang ơn đội nghĩa mà gả cho hắn, từ đó ngoan ngoãn vâng lời, còn hắn thì đánh đập, chửi rủa ta không chút thương tiếc.
Trên giường, hắn có những sở thích mà người thường không thể chịu đựng nổi: làm lộ thiên, dùng roi, tích sáp... ta phải cắn răng chịu đựng tất cả, vì nghĩ rằng hắn cũng là người bị hại. Có lẽ hắn yêu người khác nhưng lại bị ép cưới ta, chỉ vì muốn cứu ta một mạng.
Cho đến ngày ấy, ta nghe nói hắn uống say, chuẩn bị canh nóng để mang đến nhưng lại vô tình thấy Lục Thanh Uyển đang nằm trong lòng hắn.
Lúc đó, ta mới hiểu ra. Hóa ra năm đó, hắn chịu cưới ta là vì Lục Thanh Uyển khóc lóc nói với hắn: “Chàng và muội muội ta có quan hệ thì giữa chúng ta sẽ không còn khả năng. Nhưng ta tiếc nuối chàng, Bùi lang. Nếu chàng cưới Thanh U, sau này ta vẫn có thể đến thăm nàng ấy mà nhìn chàng thêm một lần nhưng nếu chàng cưới người khác, giữa chúng ta thật sự sẽ không còn gì cả!”