Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

A Chiêu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-10 16:02:19
Lượt xem: 461

7.

Ta là Ngụy Dương, Thái tử mệnh ta dạy Thái Tử Phi tập viết. Người trong Đông Cung đều biết Thái tử không yêu Thái Tử Phi, nhưng nữ tử ngoại quốc này hình như không phát giác, vẫn mỗi ngày cần cù chăm chỉ luyện chữ. Đôi khi nàng ấy viết sai nét, sẽ vô thức nhìn vào biểu cảm của ta, rồi viết lại. Theo mật thám của Lương quốc đến báo, Tam công chúa Lương quốc lẽ ra là dáng vẻ kiêu ngạo vô lý, nhưng A Chiêu lại hoàn toàn khác biệt, nàng rất ngoan, không có một chút khí chất công chúa nào.

Một ngày nàng van cầu ta mang nàng đi tìm Thái tử điện hạ, ta vốn không thể đáp ứng. Nhưng ánh mắt van nài của A Chiêu rất dễ làm đau lòng người, tâm ta mềm nhũn mang nàng đi. Vậy mà A Chiêu vừa vặn thấy được A Dung, nàng dường như rất thương tâm, , trở về không nói một lời, chỉ một mực luyện chữ.

Ta có chút đau lòng, kỳ thật ta sớm biết Thái tử sẽ đi cùng A Dung, ta bất quá chỉ muốn để nàng nhận rõ Thái tử không yêu nàng, nhưng bộ dạng này của A Chiêu càng khiến người ta đau lòng hơn. Nàng chưa từng kể khổ trước bất kỳ ai, kể cả mama theo nàng tiến gả đến Nam triều. Lúc trước khi nhàn hạ nàng sẽ còn thoải mái cười đùa, bây giờ chỉ mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ......

Tết Nguyên Tiêu hôm đó, Thái tử dẫn theo A Dung xuất cung du ngoạn, mệnh ta mang A Chiêu xuất cung. Bùi Huyên là Thái tử ta không thể chống lại, nhưng rõ ràng hắn vốn là đồng ý A Chiêu trước. Ta chắp tay đáp ứng, trong lòng lại lo lắng A Chiêu biết được có phải sẽ rất thương tâm hay không. Ta thật là không muốn nhìn thấy a Chiêu rõ ràng là bị tổn thương nặng nề nhưng lại giả bộ như không quan trọng.

A Chiêu thấy chỉ có một mình ta đến Phương Hoa điện , trong mắt đều là thất vọng, nhưng vẫn là ráng chống đỡ hỏi ta "Phu quân là công vụ bận rộn không thể cùng ta thưởng Tết phải không?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta chỉ có thể trả lời phải, nàng lập tức cao hứng ôm tay ta, nóng lòng cầu ta mang nàng xuất cung. Hôm đó nàng mặc một thân hồng trang, rất đẹp mắt, cùng với đôi mắt to linh động, tim ta không khỏi đập điên cuồng.

Càng làm cho ta rung động hơn chính là A Chiêu nhìn trúng một trâm hoa Sinh, vẫy tay cầu ta giúp nàng mua một chiếc. Nàng đại khái không biết ý nghĩa của nó, ta lại không lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng.

Nàng đem trâm hoa kia cài ở trên búi tóc, cười hỏi ta có đẹp hay không, mặt ta đỏ lên, cúi đầu xuống nhẹ giọng "Nhìn rất đẹp."May mắn bóng đêm che khuất, không để nàng nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của ta.

A Chiêu không có trả lời ta, nàng nhìn thấy Bùi Huyên, bèn vội vàng nhào tới, ta nhớ nàng vô cùng hạnh phúc trên mặt tràn đầy vui sướng , gọi to :"Phu quân... Phu quân"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/a-chieu/chuong-4.html.]

Bùi Huyên tựa hồ rất hài lòng, thân mật xoa đầu A Chiêu, A Dung phía sau thần sắc ảm đạm. Bùi Huyên nhận ra A Dung còn đang sau lưng, do dự một chút, tiếp theo đẩy A Chiêu ra. Đưa nàng giao cho ta, mệnh ta mang A Chiêu hồi cung.

A chiêu bị ta lôi đi, ta có thể cảm giác thân thể của nàng run rẩy kịch liệt , nàng hẳn là rất thương tâm đi? Ta quay đầu nhìn nàng, A Chiêu cắn thật chặt môi, buộc mình không rơi lệ, mặc kệ nước mắt rưng rưng, nàng rất quật cường, cũng rất kiên cường, nhưng như thế ta lại càng đau lòng thay cho nàng.

A Chiêu phát hiện ta đang nhìn nàng, ráng chống đỡ nét mặt tươi cười, để cho ta cảm thấy nàng không có khổ sở như vậy. Ta thật muốn ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng của nàng, sờ sờ đầu của nàng, để nàng dễ chịu một chút.

Ta phát hiện ta khả năng đã yêu A Chiêu......

8.

Ta là A Chiêu, phu quân của ta là Nam triều Thái tử, ta là Thái Tử Phi, gần đây ta phát hiện người phu quân yêu chính là Trắc Phi.

Tết Nguyên Tiêu hôm đó, phu quân vốn là đồng ý ta mang ta xuất cung, nhưng cuối cùng lại lấy lý do công vụ bề bộn, mệnh Ngụy Dương mang ta đi. Đêm đó kinh thành cực kì náo nhiệt, ta rất vui vẻ. Chỉ là kia Thái tử điện công vụ quấn thân kia, lại đi cùng một nữ tử khác.

Nàng là Trắc Phi của hắn, là người phu quân ta yêu, ta đau lòng, dù có làm cách nào cũng không chống đỡ nổi. Mơ mơ màng màng bị Ngụy Dương mang về cung, Ngụy Dương mặc dù mặt lạnh, nhưng ta biết hắn là người tốt, hắn biết phu quân không yêu ta. Kỳ thật ngay từ lần đầu gặp bọn họ ở ngự hoa viên, ta liền biết người phu quân yêu không phải ta, ta chỉ là một mực lừa gạt mình, lừa gạt rằng phu quân chí ít đối với ta là có chút tình nghĩa.

Trần mama vừa chải đầu cho ta vừa thở dài ,chỉ là ta thực sự không có tinh lực như trước, trêu đùa để bà vui vẻ. Đông cung này, mọi người đại khái đều biết người Thái tử yêu không phải ta, nhưng các nàng sẽ không ở trước mặt ta bàn tán, bọn họ đối với ta tất cung tất kính, là bởi vì ta là Thái Tử Phi, là đỉnh tôn quý nữ. Nhưng chưa từng nghĩ ta chỉ là công chúa ti tiện nhất Lương quốc, ta giữ lấy bí mật này quá lâu, lâu đến nỗi ta suýt nữa quên mất......

Ta đột nhiên cảm giác mệt mỏi quá ,mệt mỏi quá...... Đông cung tựa như một lồng giam, ta làm sao cũng ra không được, Bùi Huyên kể ta nghe chuyện xưa, để cho ta cảm thấy hoàng cung rất tốt đẹp, nhưng Ngụy Dương nói, thế giới bên ngoài rất kỳ diệu, không có gông xiềng, không có trói buộc, tự do giống một con chim nhỏ vui vẻ như vậy, ta nghĩ ta đại khái là thích cuộc sống bên ngoài. Chỉ là ta hiểu đời này ta cũng không thể sẽ có được cuộc sống như thế.

 

Loading...