24 Quy Tắc Sinh Tồn Trước Mùng Một Tết - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-24 19:46:27
Lượt xem: 328
Đợi đến khi tôi tỉnh lại lần nữa thì mới biết bản thân đang nằm trên giường nhà mình.
Bên cạnh chính là Mã Văn Sơn đang nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
Tôi gồng mình ngồi dậy, nhưng cơn đau bên hông lại ập tới.
Mã Văn Sơn thấy tôi tỉnh lại thì vui mừng lắm.
Cậu ấy vội vàng nói: “Đừng có ráng nữa, thiếu một chút nữa thôi là cậu mất một cái eo rồi đó, mau nằm xuống đi.”
Tôi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu đã ngủ mê cả ngày rồi, hôm nay là giao thừa, ngày mà cậu bị đ.â.m là tối ngày hôm trước. Ngô Hạo và Hoàng Tiểu Điềm đều mất tích rồi, không biết ai đã để cậu ở ngoài cửa, tôi mà phát hiện cậu chậm chút nữa thì cậu sẽ ch/ết vì mất m.á.u quá nhiều đấy.”
Tôi vội hỏi tiếp: “Cái hôm mà tôi ra ngoài, rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu ấy thở dài, nhìn tôi rồi lần lượt kể hết.
Sau khi tôi rời đi trong xế chiều hôm đó, Ngô Hạo liền đuổi họ đi ra ngoài, sau đó dùng dây xém chút nữa là siết cổ Tống Chí Hào đến ch/ết.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đến khi họ phát hiện ra thì Hoàng Tiểu Điềm đột nhiên như lên cơn điên vậy, dùng kéo đ/âm Ngô Hạo bị thương, sau đó kéo theo Tống Chí Hào bỏ trốn.
Ngô Hạo cũng cầm theo cây kéo lao ra ngoài.
Mã Văn Sơn cũng nối bước đuổi theo, trong đống củi tìm thấy Tống Chí Hào đang run cầm cập ngồi ở đó.
Những lời này có chút khác biệt so với những gì Hoàng Tiểu Điềm kể với tôi, nhưng lại phù hợp với tình cảnh mà tôi nhìn thấy hơn.
Trước mắt Ngô Hạo, Hoàng Tiểu Điềm đều mất tích rồi, ba người Triệu Kim Xán lại trở thành quỷ hết, địch ta không còn phân biệt rõ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/24-quy-tac-sinh-ton-truoc-mung-mot-tet/chuong-12.html.]
Hình như tất cả mọi thứ đều diễn biến theo chiều hướng xấu mất rồi.
Ngay lúc này, Tống Chí Hào đẩy cửa bước vô, tôi nhìn thấy trên cổ của cậu ấy có một vòng bầm tím vì bị siết cổ.
Cậu ấy ngồi xổm bên giường, nhìn thấy tôi tỉnh lại, cậu ngây ngốc cười hí hửng.
Tôi đưa tay sờ lên đầu Tống Chí Hào, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Mã Văn Sơn đang đứng bên cạnh.
“Cậu nhìn tôi làm gì?” Mã Văn Sơn cười hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ không biết ngày mai làm sao đi chúc tết đây?!”
“Mùng một đầu năm nhất định phải nhận đủ tiền lì xì của tất cả người thân, không được tụ tập chúc tết.”
Với tình trạng của thắt lưng tôi bây giờ thì muốn xuống giường vào ngày mai cũng hơi bị khó đấy!
Mùng một tết.
Mẹ tôi vì lo sợ đến tình cảnh của tôi, cho nên đã một mình ra ngoài chúc tết.
Đến tầm khoảng 9 giờ.
Mã Văn Sơn đã đi từng nhà chúc tết xong rồi vào nhà tôi.
Tôi ráng nhịn cơn đau bước xuống đất, nhờ cậu ấy đỡ tôi ra ngoài để chúc tết.
Chỉ một buổi sáng thôi là tôi đã đi đủ hết nhà của họ hàng, dùng hết sức bình sinh để xin xỏ tiền lì xì.
Tôi nắm chặt lấy cái túi đầy ắp tiền, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy.
“Một nhát này của Hoàng Tiểu Điềm thật không nhẹ tay hầy.”