1001 cách xử lý Trà Xanh - Ngoại truyện Phạm Nghệ 2
Cập nhật lúc: 2024-08-09 16:58:05
Lượt xem: 2,779
Nhưng tôi không biết rằng Miên Ngữ Tiếu khác với em trai cô ấy, là một người rất khó đối phó. Cô ấy dám làm tôi mất mặt tại nhà họ Miên, trước mặt Tống Lâm Đình!
Tôi trở về nhà, tức giận suốt hai ngày.
Đến khi phải đi làm, tôi mới nhớ ra bản tóm tắt kế hoạch mà Miên Ngữ Tiếu giao cho tôi chưa động đến một chữ.
Tôi vẫn muốn vào nhóm thiết kế mà Miên Ngữ Tiếu và Tống Lâm Đình đang hợp tác, vì suy nghĩ không thể để cô ấy nắm được điểm yếu của mình.
Vì vậy, tôi đã tìm đến Tiểu Dư, thực tập sinh đến từ vùng quê nghèo. Cô ấy cũng thật nhát gan. Chỉ cần tôi lấy thân phận của cha ra đe dọa một chút, cô ấy đã ngoan ngoãn viết bản tóm tắt kế hoạch cho tôi.
Nhưng khi tôi vừa bước vào nhóm thiết kế như mong muốn, lại nghe rằng Miên Ngữ Tiếu đã giao vị trí thuyết trình cho Tiểu Dư. Dựa vào cái gì chứ? Cô ta là ai mà dám tranh giành với tôi, một người từ vùng quê nghèo khó!
Tôi tìm đến Miên Ngữ Tiếu để tranh luận, nhưng cô ấy chẳng thèm để ý đến tôi. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám làm mất mặt tôi như vậy. Tôi tức quá nên đã mắng Miên Ngữ Tiếu.
Khi tôi về nhà, Miên Ngôn Hành đã đợi sẵn bên ngoài. Cậu ấy đề nghị chia tay với tôi. Tôi chẳng quan tâm, chia tay thì chia tay. Bây giờ tôi cũng không cần cậu ấy để tiếp cận Tống Lâm Đình nữa.
Miên Ngôn Hành hỏi tôi: “Có phải em chưa bao giờ thích tôi đúng không?” Tôi chẳng buồn trả lời cái tên yêu đương mù quáng này, quay lưng bỏ đi.
Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tôi dùng cùng một lý do để đe dọa Tiểu Dư, ép cô ấy nhường lại vị trí thuyết trình cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/1001-cach-xu-ly-tra-xanh/ngoai-truyen-pham-nghe-2.html.]
Như tôi dự đoán, Tiểu Dư đã đồng ý.
Vào ngày họp thường kỳ, Tống Lâm Đình cũng đến. Anh ấy mặc bộ vest, trông hệt như lần đầu tôi gặp anh ấy.
Tôi nắm chặt bài thuyết trình mà Tiểu Dư đã viết cho tôi và hít sâu: Tôi muốn Tống Lâm Đình nhìn thấy tôi xuất sắc đến nhường nào, rằng tôi mới là người xứng đôi với anh ấy.
Khi video được chiếu, tôi c.h.ế.t lặng. Sao lại là giọng của tôi? Nhất định là Miên Ngữ Tiếu! Nhất định là cô ấy đã giăng bẫy tôi! Tôi cố gắng bày tỏ khuôn mặt đáng yêu thường dùng để cầu xin người khác với Tống Lâm Đình, nhưng ai ngờ anh ấy chẳng thèm nhìn tôi.
Ngay cả cha tôi, người luôn yêu thương tôi nhất, cũng đứng về phía Miên Ngữ Tiếu lúc này. Cha bảo tôi xin lỗi Miên Ngữ Tiếu? Còn bắt tôi không được đặt chân vào công ty nữa! Khi tôi cảm thấy xấu hổ và muốn rời đi, Miên Ngữ Tiếu thông báo rằng cô ấy đã ở bên Tống Lâm Đình rồi! Dựa vào cái gì chứ! Cô ấy chỉ xuất hiện sớm hơn tôi vài năm bên cạnh Tống Lâm Đình thôi, sao anh ấy lại chọn cô ta!
Tôi giận dữ trở về ký túc xá, nhưng ký túc lại im lặng một cách kỳ lạ. Bạn cùng phòng làm như không nhìn thấy tôi, và cậu em tôi từng tán tỉnh cũng không trả lời tin nhắn. Tôi lên diễn đàn trường và phát hiện rằng, cậu em đó đã nói trên diễn đàn rằng tôi bắt cá hai tay, đã có bạn trai nhưng vẫn lăng nhăng với nhiều người khác. Không ai bênh vực tôi, danh tiếng của tôi tụt dốc thê thảm. Tôi bỗng cảm thấy lạnh cả người, một cảm giác bất lực tràn ngập trong tôi.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi chợt nhớ đến Miên Ngôn Hành, người từng đối xử rất tốt với tôi. Vì vậy, tôi nhắn tin cho cậu ấy, muốn hẹn cậu ấy ra.
Tôi gõ dòng chữ: “Anh Hành, Nghệ Nghệ rất nhớ anh. Anh có thể ra ngoài gặp Nghệ Nghệ một lần không?”
Nhưng tin nhắn cứ lơ lửng mãi không gửi đi, khi tôi định mắng cái mạng chập chờn của trường, thì tin nhắn đã gửi đi.
Dấu chấm than đỏ chói làm tôi đau lòng: “Miên Ngôn Hành đã bật xác nhận bạn bè, bạn chưa phải là bạn của anh ấy. Vui lòng gửi yêu cầu xác nhận bạn bè, khi bên kia xác nhận, mới có thể trò chuyện.” Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, không thể tin nổi: Cuối cùng, chỉ còn lại mình tôi sao?