Huyễn yêu báo thù - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-09 01:04:49
Lượt xem: 286
9.
Không ngờ mới một tháng không gặp thôi mà ba thằng hề kia khác xưa như vậy.
Triệu Kiệt trông gầy đi rất nhiều, ánh mắt cũng ngoan hơn.
Có lẽ nhà họ Triệu dạy lại thằng cha này rồi nhỉ.
Trương Tề thì trở nên chán nản, thậm chí còn chẳng dám nhìn tôi và hai người kia.
Còn về phần Tống Niên, bề ngoài trông cậu ta có vẻ ổn nhưng cổ tay lại lộ ra những vết roi cũ và mới xen kẽ.
Có vẻ trong khoảng thời gian này bộ ba bá đạo chịu không ít cực khổ rồi đây, thú vị thật.
Tống Niên nhìn tôi: "Bạn học Thu Hoà, lại gặp mặt rồi."
Tôi cười: "Bạn học Tống Niên không biết tôi hối hận cỡ nào khi không chơi ch.ết ba cậu đâu.”
Tống Niên cũng cười: "Mời bạn học Thu Hoà đi lối này."
Sắc mặt của tôi lạnh xuống: "Giao mẹ của tao ra đây, không bà cho chúng mày ch.ết không toàn thây."
Tống Niên cười ha ha: "Người trong tay tao mà mày cũng dám nói điều kiện cơ à.”
Theo tiếng nói của cậu ta, mẹ tôi bị một người đàn ông dẫn ra ngoài.
Bà ấy bị trói chặt, vừa khóc vừa nhìn tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là người vẫn an toàn.
Mây đen tan đi, ánh trăng rơi xuống, trên mặt đất hiện ra một vòng tròn ma thuật.
Trên mặt Tống Niên lộ ra vẻ hưng phấn: "Vào đi! Để tao xem mày rốt cuộc là thứ gì.”
Mẹ tôi nghe thấy Tống Niên nói thế, đau lòng hét lên.
"Hoà Hoà chạy mau! Đừng quan tâm đến mẹ......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/huyen-yeu-bao-thu/8.html.]
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Bà ấy còn chưa dứt lời thì đã bị người đàn ông mặc áo đen bóp cổ khiến mẹ tôi ho khan.
Thấy tôi im lặng, Tống Niên càng thêm đắc ý: "Bạn học Thu Hoà vẫn nên chọn đi, bản thân hay là mẹ?”
Tôi thở dài, từng bước đi vào trong pháp trận.
Tôi vừa mới đến trung tâm vòng tròn thôi thì đột nhiên mấy ông đạo sĩ từ đâu nhảy ra niệm chú cái gì đấy.
Kim quang của pháp trận sáng rực, vây nhốt tôi bên trong.
Tống Niên cười to: "Đây chính là những đạo sĩ lợi hại nhất mà tao tìm được, mày chuẩn bị hồn phi phách tán đi Thu Hoà.”
Tôi bất động: “Vậy thả mẹ tao ra được chưa?”
Tống Niên còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Kiệt đã xông tới với vẻ mặt dữ tợn.
"Bỏ qua cho bà ta? Mày dám trêu chọc tao như vậy thì xác định mẹ mày bị đưa đến Miến Điện đi, cả đời này bà ta sẽ phải sống để chuộc tội cho mày.
Ba thằng hề đột nhiên cười to, trong lòng đầy tự hào và vui sướng không chút tội lỗi nào.
"Reng reng reng......"
Tiếng chuông điện thoại ngắt quãng tiếng cười ghê tởm của ba thằng kia, tôi bình tĩnh nhận điện thoại:
"Xong việc chưa? Ok ok, hiểu rồi."
Tống Niên nhìn tôi, sự bất an trong lòng lập tức tăng lên, cậu ta gần như muốn hét lên
"Nhanh lên! Giết nó mau!"
Tốc độ niệm chú của mấy đạo sĩ ngày càng tăng, ngoại trừ khiến cái vòng này sáng lên một chút thì chẳng có tác dụng gì.
Diệt hồn trận à......
Là thứ tốt đấy.
Nhưng đáng tiếc, tôi đâu phải là quỷ......