Hướng Vãn Tình - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-14 17:57:28
Lượt xem: 152
7
Sáng sớm hôm sau, một ma ma trong phủ tướng quân dẫn theo mấy tiểu nha hoàn đến gõ cửa phòng.
“Phu nhân, chúng ta tới để trang điểm cho người.”
“Vào đi.”
Ta đã thay một bộ y phục màu xanh nhạt, váy lụa với tay áo rộng thướt tha, viền váy và tay áo thêu họa tiết sóng nước màu trắng ngà, đang ngồi trước gương trang điểm.
Mấy người lần lượt bước vào, ma ma dẫn đầu nhìn ta một cái rồi ngẩn người ra, các nha hoàn đi theo cũng trao đổi ánh mắt. Một tiểu nha hoàn trẻ tuổi nhất ở phía xa không nhịn được thì thầm với người bên cạnh: “Phu nhân đẹp như vậy sao!”
Ngay lập tức, nha hoàn bên cạnh khẽ thúc nhẹ một cái, cô bé liền vội vàng cúi đầu xuống.
Hôm qua, khi ta vào Bùi phủ, đầu còn phủ khăn nên không ai thấy rõ mặt ta, chỉ biết đêm tân hôn tướng quân không đến phòng ta, đối với một tân nương thì đây là sự sỉ nhục lớn nhất.
Người trong phủ bàn tán rằng liệu có phải vì ta xấu xí đến mức tướng quân phải chán ghét như vậy không.
Ta vờ như không hay biết, nhìn ma ma vẫn đang ngẩn người, bèn hỏi: “Ma ma, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không, không có việc gì, nô tỳ tới trang điểm cho người.”
Bà ấy cười xòa, rồi bắt đầu trang điểm cho ta.
Nửa canh giờ sau, ta ngắm mình trong gương đồng, chân mày cong như trăng rằm, môi hồng điểm nhấn, tóc được búi theo kiểu chưa từng thấy qua nhưng rất hợp với bộ y phục màu xanh lục hôm nay, trông vừa linh hoạt lại không tùy tiện.
“Phu nhân quả thật rất đẹp, đã lâu rồi nô tỳ chưa từng gặp ai dung mạo như vậy.”
Ma ma trang điểm đứng bên cạnh tấm tắc khen ngợi.
Ta mỉm cười hỏi: “Ma ma họ gì?”
“Nô tỳ họ Lý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/huong-van-tinh/chuong-4.html.]
“Lý ma ma, đây là tiền mừng, ngươi cầm lấy rồi chia cho mọi người hôm nay đi.”
Ta đưa ra một túi gấm đã chuẩn bị sẵn, bên trong có vài đồng vàng đánh thành hình hạt đậu phộng, con heo nhỏ và nguyên bảo.
Lý ma ma thấy ta ra tay rộng rãi thì hơi ngạc nhiên, các nha hoàn đứng bên cạnh cũng sững sờ, sau đó đồng loạt nói lời cảm tạ.
Trong nội trạch, muốn có được lòng người, phải biết cách chia sẻ lợi ích.
8
Chỉ trong chốc lát, tin tức về việc phu nhân tướng quân không chỉ có dung mạo xuất chúng mà còn rất hào phóng đã lan truyền khắp phủ tướng quân.
Ta thong thả bước đến phòng trà, nơi mà các thiếp thất của Bùi Duật đang chờ kính trà tân phu nhân là ta.
Bùi Duật có hai thiếp thất.
Một là vũ cơ tên Dao Quang, được Thánh Thượng ban cho. Nàng ấy từng biểu diễn vũ điệu đạp ca trong yến tiệc Quỳnh Lâm, khiến các văn nhân phong lưu ở đó xôn xao làm thơ ca tụng. Người còn lại là Tô Thanh Nguyệt, nghe nói từng cứu mạng Bùi Duật tại biên cương, nhờ đó mà được sủng ái.
“Tân phu nhân sao vẫn còn chưa tới, tiểu thư nhà chúng ta sức khỏe yếu, phải mau uống thuốc.”
Khi ta đi đến trước cửa phòng, một giọng nói thiếu kiên nhẫn từ bên trong vọng ra.
Ta nhếch nhẹ khóe môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, n.g.ự.c lại một lần nữa đau rát như có lửa nung nóng vết sẹo, làm ta càng thêm tỉnh táo.
“Lưu ma ma, ta không sao, đợi thêm một lát cũng được. Tân phu nhân mới tới, chắc có việc gì đó trì hoãn.”
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng ấy thuộc về người đang trả lời Lưu ma ma nhưng Lưu ma ma lại càng thêm bất mãn, nói:
“Có thể có chuyện gì được chứ? Chắc chỉ là đang bận rộn lấy lòng người trong phủ thôi nhưng tướng quân nhà chúng ta lại chẳng mấy quan tâm đến điều này, ngay cả đêm tân hôn cũng không tới phòng nàng…”
Bên trong, bọn họ đang hả hê bàn tán về ta, vị phu nhân không được sủng ái của tướng quân. Đúng lúc này, ta nghe thấy từ phía sau có hai người bước đến, hướng về phía này.
Tiếng bước chân không lộn xộn mà rất nhịp nhàng, giống như đã qua huấn luyện, hẳn là người trong quân đội.
Người xem đã vào vị trí, màn kịch hay tất nhiên nên bắt đầu.