Hướng dương trong đầm lầy - 13
Cập nhật lúc: 2025-03-27 00:54:23
Lượt xem: 926
Tôi thu hồi ánh mắt, tay nắm chặt hai bức thư, trong lòng rất trống vắng, cũng không thể nói là tôi rất đau khổ, tôi chỉ là không biết mình phải làm gì bây giờ.
Lúc này, tôi thực sự không còn người nhà nữa rồi.
Sau khi về đến nhà, tôi quăng mình xuống giường, trong đầu hỗn loạn, cũng không biết bản thân mình đang suy nghĩ gì. Tôi dường như bị chia làm hai, một nửa nói với tôi rẳng, tại sao mày vẫn còn sống trên đời, mạng của mày có ý nghĩa gì đâu?
Nửa còn lại thì thầm vào tai tôi, đừng từ bỏ, cuộc sống của mày đang dần tốt lên mà.
Tiếng chuông điện thoại vang lên lôi kéo tôi trở về hiện thực. Tôi vô thức bấm nút nghe, tiếng của đàn chị bỗng vang bên tai: “Tiểu Du, em định khi nào về? Ngày dự sinh của chị là vào tháng sau đó, em là mẹ nuôi thì bắt buộc phải có mặt đấy. Ai, thôi bỏ đi, chị mua vé máy bay rồi, chuyến thứ hai tuần sau, nhớ về nhé. Không cần mang cái gì hết, chị chuẩn bị đầy đủ hết rồi, em chỉ cần trở về nguyên vẹn là được, có nghe chị nói không?”
Đàn chị nói không ngừng qua điện thoại, còn tôi bên này mím môi khóc không thành tiếng.
Tôi sớm đã chết, là tình bạn đã làm tôi sống lại thêm lần nữa.
16
Tôi lại ngồi máy bay để bay về, nhưng khác là lần này người tiễn tôi lại là Hạ Khả. Cậu ta đứng ở sảnh nhìn về phía tôi với ánh mắt đầy sự mong ngóng: “Chị nhớ về sớm một chút.”
Thấy tôi vẫy vẫy tay chào tạm biệt, cậu ta bĩu mếu mếu ra vẻ muốn khóc.
Thấy tôi giả lơ như không thấy, cậu ta liền ra vẻ không được như ý thì sẽ dây dưa không từ bỏ: “Em sẽ rất nhớ chị.”
Hoàn cảnh bây giờ thực sự không quá thích hợp để nói chuyện, tôi chỉ có nói ngắn gọn vài câu: “Chúng ta không có khả năng, đừng nghĩ nhiều.”
Hạ Khả nghe thấy lời này của tôi, khóe mắt ửng đỏ, thực sự rơi nước mắt, lúc này loa phát thanh đã vang lên, tôi phải lập tức rời đi.
Cậu ta ở phía sau nhỏ giọng nói: “Em chờ chị về.”
Sinh em bé là việc vừa vĩ đại vừa tuyệt vời, tôi chứng kiến đàn chị ở tháng cuối cùng của thai kỳ cái gì cũng ăn không được, ăn cái gì cũng ói, đến mức chị ấy phải thốt lên rằng chờ đứa nhỏ được sinh ra chuyện đầu tiên là đánh nó một trận.
Nhưng mà khi vừa sinh xong, chị đã lập tức tha thứ khi thấy bé cưng với đôi mắt ti hí mơ màng giơ đôi tay nhỏ bé lên quơ vào không trung.
Tôi đi cùng chị đến ở trung tâm ở cữ, nhìn bé con phun bong bóng sữa, nhìn bé con chậm rãi mở mắt ra, nhìn bé con nhoẻn miệng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/huong-duong-trong-dam-lay/13.html.]
Vào hôm tôi trở về, đàn chị ngồi tựa đầu giường nói: “Nếu ở bên ngoài bị bắt nạt em nhớ quay về đây nhé.”
Trước kia bắt nạt tôi chỉ có mình Lâm thị mà bây giờ Lâm thị đã sa cơ thất thế, Mạnh Hoài Chi thì vẫn đi theo Lâm Thiếu Ngu như trước, bị mẹ con nhà họ Lâm bắt chẹt đến không thể ngẩng đầu lên.
Hiện tại không ai bắt nạt được tôi nhưng mà đàn chị vẫn sợ tôi chịu ấm ức như trước.
Tôi gật gật đầu đồng ý vừa đi ra khỏi cửa lại đột ngột quay về, tôi đi đến bên cạnh giường em bé giơ tay điểm nhẹ lên bé con hai cái, lực không mạnh nhưng bé vẫn bị tôi đánh thức, mở mắt ra thấy tôi bé liền nở nụ cười.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của đàn chị tôi lại tiếp tục giơ tay điểm thêm hai cái, bé con cho rằng tôi đang đùa giỡn nên cười không ngừng.
Bỏ đi, chờ con lớn lên dì lại tính món nợ con làm đau đàn chị của dì, cho dù con có là một cô công chúa xinh đẹp thì dì cũng nhất định sẽ tính.
Nghỉ phép hơn nửa năm, tôi vừa ra sân bay liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Khả, cậu ta vội vàng đi tới đẩy vali của tôi, tôi lập tức cảm thấy đau đầu.
"Đừng có như vậy, từ bỏ đi, chúng ta sẽ không có kết quả đâu.”
Lúc này Hạ Khả đang cúi đầu nên tôi không nhìn thấy rõ vẻ mặt cậu ấy, tuy nhiên cậu lại rất kiên định: “Em làm rất nhiều món ăn trong đó có bánh kem nhỏ mà chị thích, chị có muốn ăn một chút lót dạ không?”
Tôi thích đồ ngọt nhưng mà tôi chưa từng nói chuyện này với bất kỳ ai cho dù là đàn chị.
Tay Hạ Khả siết chặt vali chứng tỏ hiện giờ cậu ta không hề bình tĩnh như những gì mình đang thể hiện.
Tôi thở dài lẳng lặng nhìn chàng trai nhỏ hơn mình sáu tuổi đang đứng đối diện, cái gì thích hay không thích đều viết rõ lên mặt, không hề biết che giấu cảm xúc của mình dù chỉ là một chút.
Thôi bỏ đi, dù gì thì cậu ta vẫn còn nhỏ.
“Đi thôi, chị muốn ăn thử.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hạ Khả nghe vậy lập tức ngẩng đầu, đuôi mắt ửng đỏ nhưng nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Tôi bị lóa mắt bởi nụ cười đó, trong đầu nhớ tới lúc tôi đưa bức thư dành cho chồng tương lai của tôi cho đàn chị xem, chị lắc đầu từ chối rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bức thư này chị sẽ không xem, em giữ cho thật kỹ, tương lai em sẽ có một cuộc sống mới, biết đâu sẽ được như ý.”
Nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng xông về phía trước của Hạ Khả, tôi nghĩ, có lẽ cuộc đời của tôi đã đến lúc sang trang mới rồi.