Hướng Dẫn Xử Lý Bạn Cùng Phòng Trà Xanh - 2
Cập nhật lúc: 2024-03-22 09:21:11
Lượt xem: 1,406
2
Tôi tưởng ngày đó đã nói như thế rồi thì Trương Tịnh sẽ không đi nữa.
Ai ngờ tới tối thứ Sáu, cô ta theo chúng tôi xuống lầu như thể chưa hề xảy ra chuyện gì.
Tôi không phải người giỏi nén giận, nhưng nghĩ mai sau còn phải ở cùng phòng thêm ba năm nữa, không muốn khiến mối quan hệ giữa hai bên quá căng thẳng, nên không nói gì.
Nào ngờ vừa xuống dưới, thấy Tống Lễ Tu, cô ta lập tức mắt tỏa sáng.
"Đường Duyệt, bạn trai của cậu đẹp trai quá trời!"
Cô ta lắc tay tôi liên hồi: "Con xe kia đắt lắm nha, có phải hơn hai triệu không?!"
Dường như không cần câu trả lời của tôi, cô ta đi thẳng tới bắt tay Tống Lễ Tu: "Em chào anh Tống! Em là Trương Tịnh, bạn thân của Đường Duyệt ạ!"
Cô ta bắt tay Tống Lễ Tu mãi không buông, mãi tới khi anh ấy hơi lúng túng lùi ra sau một bước, cô ta mới chịu buông tay ra.
"Lên xe thôi." Anh ấy chuyển chủ đề.
Tôi gật đầu định mở cửa xe, nhưng vừa giơ tay ra thì Trương Tịnh lập tức từ phía sau xông tới, vượt qua tôi mở cửa xe ra.
Cô ta vừa sải bước lên xe vừa cười:
"Tôi chưa từng ngồi xe nào đắt như thế này, muốn ngồi ghế phó lái để trải nghiệm một lần. Đường Duyệt, chúng ta có quan hệ tốt như thế, cậu không để ý đâu chứ nhỉ?"
Tôi nắm lấy cánh tay cô ta, lạnh lùng nói:
"Tôi để ý."
"Ghế phó lái của xe người yêu tôi chỉ có tôi được ngồi, mời cậu xuống cho."
Sắc mặt Trương Tịnh lập tức cứng đờ:
"Có cần đến mức vậy không Đường Duyệt, chỉ là ghế phó lái thôi mà! Có phải cậu lên mạng đọc mấy bộ truyện cô vợ nhỏ nhiều quá hay sao, gì mà ghế phó lái của bạn trai tôi chỉ có tôi được ngồi, cậu bình thường lại một chút đi OK?"
Tôi lẳng lặng nhìn cô ta: "Có cần đấy, nếu cậu không chịu thì đừng đi theo bọn tôi làm gì, tôi rất OK."
Thấy tôi không chịu, cô ta chỉ có thể giận dỗi bước xuống, tức giận đi xuống hàng ghế sau, còn đóng cửa lại thật mạnh.
"Ai thèm chứ, đúng là tưởng người khác chưa thấy xe sang bao giờ phải không."
Tôi không ngờ đến mức này rồi mà cô ta vẫn còn muốn đi theo, cười khẩy:
"Không thèm thì cậu đừng đi."
Cô ta nghe vậy mới im bặt, không nói thêm gì nữa.
...
Đến nơi, mọi người làm quen với nhau trước, rồi tìm chỗ ngồi trong phòng khách.
Trương Tịnh lập tức ngồi xuống bên cạnh Tống Lễ Tu.
Tống Lễ Tu thì chẳng thèm nhìn cô ta cái nào, đứng dậy đi tới bên tôi tìm chỗ trống ngồi xuống.
Sắc mặt Trương Tịnh lập tức sa sầm, cuối cùng không nói năng gì, chỉ tập trung ăn uống.
Nhưng tôi không ngờ cô ta vẫn chưa dừng lại, còn dám nói ngay trước mặt Tống Lễ Tu là tôi không xứng với anh ấy.
Thực ra đến lúc này là tôi đã muốn trở mặt rồi, chẳng qua Tống Lễ Tu còn dẫn bạn cùng phòng của anh ấy tới đây nữa.
Đây là lần đầu tôi chúng tôi gặp mặt, tôi thật sự không muốn để lại ấn tượng là tôi nóng tính trước mặt anh em của anh ấy, nên chỉ có thể cố nhịn.
Có lẽ vì Tống Lễ Tu nói vậy nên Trương Tịnh im lặng được một lát.
Mãi cho tới khi Tống Lễ Tu nói tới chuyện mình thích xe mô tô, cô ta đột nhiên mắt tỏa sáng, nói to:
"Khéo ghê đấy anh Tống, em cũng thích xe mô tô lắm!"
Tống Lễ Tu ngẩn ra, nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Vậy à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/huong-dan-xu-ly-ban-cung-phong-tra-xanh/2.html.]
Trương Tịnh như bật máy hát: "Đúng vậy ạ, em cảm thấy lái được mô tô là quá giỏi luôn!"
Ngay sau đó cô ta vờ ngại ngùng: "Em là một đứa con gái mà thích mấy thứ này, có phải hơi kỳ lạ không ạ?"
Một bạn cùng phòng của Tống Lễ Tu không hiểu: "Thế này thì có gì mà kỳ lạ?"
"Chính là..." Cô ta khẽ mím môi: "Con gái thích mấy thứ này ít lắm, Đường Duyệt cũng chẳng thích mấy đâu."
Vừa nghe lời này, tôi lập tức bùng nổ.
Mẹ kiếp đúng là trà xanh tiếp tay cho trà xanh, xông thẳng đến cửa nhà luôn.
Anh bạn cùng phòng kia còn ngốc nghếch phản bác: "Nào có, chỗ anh nhiều nữ sinh thích mô tô lắm, em đừng nghĩ nhiều làm gì."
Tôi lạnh lùng nói: "Có phải cậu muốn nói là mau đến đây xem này, tôi thực sự tốt đẹp, thực sự không vờ vịt, hoàn toàn không giống đám con gái khác không?"
"Có cần phải nói xa nói gần vậy không?"
Trương Tịnh lập tức biến sắc mặt, nhỏ nhẹ đáp: "Mình có nói như thế đâu. Mình chỉ sợ sở thích mình không giống người khác, mọi người sẽ cảm thấy mình kỳ lạ thôi mà!"
"Đường Duyệt ạ, chính cậu không có chung sở thích với anh Tống thì cũng không cần nói mình như thế chứ?!"
Tôi tức giận tới mức tầm mắt như tối xuống.
Trước kia Trương Tịnh đã rất thảo mai rồi, nhưng lúc đó cô ta không thảo mai với tôi nên tôi chẳng thèm để ý.
Nhưng không ngờ cô ta còn có thể quá đáng tới mức đó!
Bạn cùng phòng ngồi bên thấy tôi sắp nổi điên rồi, bèn quay sang khuyên Trương Tịnh:
"Cậu nói in ít lại thôi!"
Tống Lễ Tu cũng nhíu mày: "Tôi cảm thấy có chung sở thích hay không không quan trọng, thích là được rồi."
Trương Tịnh bĩu môi, không nói gì nữa.
Nửa sau của bữa cơm, có lẽ cô ta nhận ra mọi người thấy phiền cô ta, nên mới chịu an phận.
Tôi thở phào một hơi, nhưng lại không ngờ sau khi cơm nước xong, nhân lúc tất cả mọi người không ở, cô ta lại hỏi tôi:
"Đường Duyệt, số Wechat của anh Tống là gì?"
Tôi nhíu mày: "Cậu hỏi để làm gì?"
Cô ta tỏ ra như đang nói điều hiển nhiên: "Tôi có mấy vấn đề liên quan tới xe mô tô muốn trao đổi với anh ấy."
"Ây da, nói ra thì cậu cũng không hiểu đâu, cậu đưa số anh ấy cho tôi đi."
Tôi từ chối thẳng:
"Không cho."
"Không phải là cậu đang ghen đấy chứ?"
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ ngạc nhiên đầy vờ vịt: "Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn thảo luận với anh ấy một xíu thôi, có cần phải nhỏ mọn thế không?"
Tôi thực sự chẳng muốn nói thêm câu nào với cô ta nữa, bèn nói thẳng:
"Đúng, tôi ghen đấy, mong cậu có chừng mực chút, được không?"
Dứt lời tôi quay người bỏ đi, không muốn lại nhìn thấy cái bản mặt khiến người khác bực mình của cô ta.
Ai ngờ tôi mới đi vệ sinh bước ra thì đã thấy Trương Tịnh đang nói chuyện riêng với Tống Lễ Tu.
Cô ta nói lời phàn nàn như thể đang làm nũng vậy:
"Ui anh Tống ạ, Đường Duyệt đúng là nhỏ mọn ghê cơ, em muốn xin số Wechat của anh để hỏi mấy thứ về xe mô tô, thế mà cậu ấy không đồng ý chứ!"
"Anh xem anh tốt như vậy, sao lại đi tìm một cô bạn gái chán đời không phóng khoáng như cậu ta chứ?"