Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỦ HỦ PHIÊN KINH CHU - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-19 20:33:39
Lượt xem: 364

21.

Ta giận Sở Kinh Chu.

Hắn có dọa g.i.ế.c ta cũng chẳng thể giải cơn giận này.

Ta suýt chút nữa đã tèo luôn trên xe ngựa đó!

Lúc được hắn bế xuống thì ta đã ngất xỉu rồi, quay về sốt đến ba ngày.

Còn không xuống nổi giường.

Thậm chí sau khi bình phục, Sở Kinh Chu vừa chạm vào ta, ta còn theo bản năng run rẩy.

【Chậc. 】

Sở Kinh Chu lạnh mặt, im lặng thu tay về, không chạm vào ta nữa.

Khẽ hất cằm, ý bảo ta uống hết canh sâm trong bát.

Ta nhăn nhó bưng lên, đang định uống thì—-

【Xem ra hôm đó dọa đến nàng ấy thật. 】

【Đã mấy ngày rồi, không pha trà, không đưa điểm tâm cho ta một lần nào. 】

【Còn không cho sờ vào. 】

【Bổn vương nếu mở miệng đòi, thì có mất mặt không nhỉ? 】

【Đáng ghét! Tiểu thị thiếp đáng c.h.ế.t này, không phải bổn vương chỉ quá trớn có hai lần sao? 】

【Đến giờ còn làm bộ làm tịch? 】

Canh sâm kẹt nơi họng, ta tí nữa thì ho ra.

Ngoài cửa đột nhiên có người tới thông báo—

“Vương gia, nhà mẹ đẻ của Hủ công nương gửi bái thiếp.”

“Nói là mười ngày sau mời hai người tới phủ một chuyến, cùng chung vui đêm Trung thu.”

Đôi mày của Sở Kinh Chu nhíu lại.

Ta tưởng là có âm mưu gì, kết quả lại là:

【Hủ cô nương? Xưng hô cái quần gì vậy? 】

【Ngay cả một danh phận cũng không có, khó nghe thật. 】

Ta: 【??? 】

Ngài đã quên hồi đó nạp ta làm thị thiếp như thế nào rồi à?

Vốn đâu có định cho ta danh phận?

Bây giờ bất mãn cái gì?

【À đúng rồi, gã sai vặt vừa mới nói gì? Tiệc Trung thu?  】

【Đời trước nhà họ Ôn mời ta, rõ ràng là thọ yến của Ôn lão thái gia ba tháng sau cơ mà? 】

【Bổn vương bị tính kế, trúng tình dược, đụng ngay vào Ôn Yên Nhiên khi đó đã là thái tử phi. 】

【Nàng ta thi kế cứu ta, lại bị đám người thấy được, từ đó bị thái tử nghi ngờ trong sạch, nhận đủ ngược đãi. 】

【Bổn vương cũng vì áy náy và thương tiếc, đối xử với nàng ta quan tâm đủ đường, có cầu tất ứng  】

【Đến cuối cùng, rễ tình sâu nặng, chấp niệm điên cuồng. 】

【Lại chẳng hề hay biết đó vốn chỉ là mĩ nhân kế do nàng ta và thái tử bày ra. 】

【Ta vào sinh ra tử vì nàng ta, tiễu phỉ diệt khấu, kết quả đều là làm áo cưới cho thái tử.  】

【Đời này, sao thời gian lại đột ngột sớm lên trước như thế? 】

【Thấy không gả cho thái tử được, chó cùng rứt giậu, giở âm mưu khác chẳng? 】

【Sắp c.h.ế.t còn giãy dụa, ngu không ai bằng. 】

【Được, nếu các ngươi vội vàng tìm c.h.ế.t như thế, bổn vương sẽ thành toàn cho các ngươi.】

Đồng tử của ta không khỏi nở to.

Ta đã nói mà, đời trước Sở Kinh Chu và Ôn Yên Nhiên cũng hủy hôn.

Theo lý mà nói sẽ không còn gì liên hệ với nhau nữa.

Sao còn có thể chấp niệm điên cuồng với nàng ta như thế.

Té ra là sau khi cưới…

Hoàng thúc và cháu dâu?

Kích thích vầy.

22.

Nói đến cũng buồn cười.

Ta gả đi làm thị thiếp, không có đồ cưới, không có hôn lễ, cũng không có lễ lại mặt.

Nhà họ Ôn làm như chưa từng có tam tiểu thư ta đây.

Bây giờ lại nhiệt tình vô cùng.

Cứ như ta không về thì tiết đoàn viên này coi như bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hu-hu-phien-kinh-chu/chuong-8.html.]

“Xem ra những ngày qua tam muội sống không tệ nha.”

“Nom khí sắc cũng tốt lên bao nhiêu này!”

Ánh mắt của Ôn Yên Nhiên lướt qua mặt ta, nói như kiểu quan tâm lắm.

Nhưng vẻ không vui nơi đáy mắt lại rõ mồn một.

Sắc mặt của đại bá cũng chẳng dễ coi tí nào.

Dù sao Ôn Trường Thanh bị trượng hình, hai cái chân cũng coi như bỏ, đến nay còn đang nằm trên giường rên hừ hừ.

Tiết đoàn viên này, căn bản cũng chẳng có chỗ nào đoàn viên.

“Đúng nhỉ, tam tỷ tỷ sờ vào có thịt rồi này.”

Một giọng trẻ con trong trẻo vang lên bên cạnh ta.

Tiểu đường đệ gần tám tuổi nhà tứ thúc đang ôm eo ta, nằm nhoài lên đùi ta, bi ba bi bô làm nũng.

“Tam tỷ tỷ, đệ muốn ăn bánh hoa quế của tỷ làm.”

【Thằng nhóc chít tiệt buông tay ra! 】

【Mi ôm thuận tay đấy nhỉ! 】

Cong môi cười cười, ta sờ đầu đường đệ: “Được, tam tỷ tỷ làm cho đệ nhé.”

【Được á?! 】

【Mấy ngày nay nàng có làm cho bổn vương đâu! 】

“Tam tỷ tỷ…”

Tiểu đường đệ đột nhiên sợ sệt nhìn Ôn Yên Nhiên một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm như đọc lời kịch.

“Tối nay đệ ngủ cùng tỷ được không?”

Sở Kinh Chu ngay lập tức nhíu mày.

Tiếng lòng đã là nghiến răng nghiến lợi:

【Thằng nhóc thối mi đã xong chưa !? 】

Tiểu đường đệ bị sắc mặt của hắn dọa nhảy dựng, miệng bẹp ra, nước mắt bắt đầu rưng rưng.

“Tam tỷ phu, người trông dữ quá….”

“Ai ai ai,” Ta vội bịt miệng đệ ấy, “Không được gọi linh tinh!”

Ta chỉ là một thị thiếp.

Sao có thể gọi hắn là tỷ phu.

Quả nhiên, nghe được tiếng tỷ phu ấy.

Sắc mặt Sở Kinh Chu càng khó coi hơn.

23.

“Hủ Hủ này!”

Lúc rảnh rang sau bữa cơm, đại bá Ôn Lương Khôn gọi ta tới thư phòng

Đẩy tờ ngân phiếu một ngàn lượng không thường thấy cho ta:

“Cháu làm thị thiếp ở phủ nhiếp chính vương, có lẽ không có nguyệt bổng.”

“Số tiền này cháu cầm đi, coi như có thứ bàng thân.”

Ta có chút kinh ngạc, khẽ nhướng mày.

Oa? Hào phóng thế cơ?

Đại bá cũng không tính chơi bài lòng vòng, dường như chắc mẩm ta không thể nào chống lại sức hấp dẫn của tờ ngân phiếu này.

Tiếp đó liền nói:

“Đường tỷ của cháu vốn là vương phi của nhiếp chính vương.”

“Cháu làm muội muội, cướp chồng của tỷ tỷ, thật sự không nên.”

“Thế này đi, tối nay cháu thị tẩm, thì để cơ hội đó cho đường tỷ.”

“Con bé vào vương phủ làm nhiếp chính vương phi, tự sẽ nghĩ biện pháp đưa cháu quay về nhà.”

“Chung quy cháu và nhiếp chính vương cũng không có danh phận, đến lúc đó âm thầm dùng kiệu đưa về là được.”

“Đại bá sẽ sắp xếp hôn sự tốt hơn cho cháu.”

Trong nháy mắt, ta chợt hiểu ra.

Hóa ra tiểu đường đệ ầm ĩ muốn ngủ với ta.

Là được đại bá và đường tỷ mớm lời ha?

Đây là muốn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của ta mới cam tâm đúng không?

Ta không tin đại bá không nghĩ đến, một thị thiếp đã chẳng còn thanh bạch tái giá cho người, sẽ có kết quả thế nào.

Cũng phải, ta c.h.ế.t hay không, nào quan trọng bằng tiền đồ của con hắn?

“Đại bá nói gì vậy.”

Ta mỉm cười cầm tờ ngân phiếu giá trị nom thật đáng yêu kia:

“Đây là chuyện Hủ Hủ nên làm mà.”

 

Loading...