Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 18: Gần Hơn Một Bước
Cập nhật lúc: 2025-01-01 04:11:53
Lượt xem: 24
Ánh mắt Trần Minh vẫn hướng về phía Hạ Vy, đôi mắt sâu thẳm nhưng đầy cảm xúc mà anh hiếm khi để lộ. Anh không vội vã, cũng không ngắt lời. Khoảnh khắc ấy khiến Hạ Vy cảm thấy mình như đang đứng trước một ngã rẽ mà cô không thể né tránh.
“Anh nói đúng,” Hạ Vy lên tiếng, giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng, “Chúng ta không thể cứ lửng lơ như thế này mãi. Tôi đã suy nghĩ... và tôi muốn thử bước về phía anh.”
Trần Minh thoáng bất ngờ. Anh không ngờ cô lại trực tiếp đến vậy. Nhưng thay vì đáp lại ngay, anh đứng dậy, bước lại gần Hạ Vy. Khoảng cách giữa họ ngày càng ngắn lại, đến mức Hạ Vy có thể cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của anh.
“Cô có chắc không?” Giọng anh trầm ấm, nhưng lại mang theo một chút hoài nghi. “Tôi không muốn cô nói điều này chỉ vì áp lực. Tôi muốn sự lựa chọn của cô là thật lòng.”
Hạ Vy siết chặt tay, cố gắng giữ cho mình không run rẩy. “Tôi chắc chắn. Tôi không biết chúng ta sẽ đi đến đâu, nhưng tôi không muốn né tránh thêm nữa.”
Trần Minh nhìn cô, ánh mắt trở nên mềm mại hơn. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, như thể đang chấp nhận lời cô.
“Được rồi,” anh nói, giọng nói của anh thấp nhưng đầy sự kiên định. “Nếu cô đã muốn thử, tôi sẽ không làm cô thất vọng.”
***
Từ hôm đó, mọi thứ giữa họ dường như đã thay đổi. Trần Minh không còn giữ khoảng cách với Hạ Vy như trước. Anh thường xuyên chủ động hỏi han cô, và những cuộc trò chuyện của họ trở nên tự nhiên hơn. Mỗi khi ở cạnh anh, Hạ Vy cảm nhận được sự ấm áp mà trước đây cô chưa từng nhận ra.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi làm việc trong văn phòng, Trần Minh đột ngột lên tiếng: “Tối nay, tôi sẽ đưa cô đến một nơi. Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đi cùng tôi.”
Hạ Vy thoáng bất ngờ nhưng cũng không hỏi thêm. Cô chỉ gật đầu, tò mò không biết anh đang định làm gì.
***
Buổi tối, Trần Minh lái xe đưa Hạ Vy đến một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Ngôi nhà được bao quanh bởi những tán cây xanh mướt và ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ khung cửa sổ. Hạ Vy chưa kịp hỏi, anh đã mở cửa và dẫn cô vào trong.
“Đây là...” Cô nhìn quanh, cảm thấy ngôi nhà này có điều gì đó rất đặc biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hop-dong-hon-nhan/chuong-18-gan-hon-mot-buoc.html.]
“Nhà cũ của tôi,” Trần Minh nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn thường ngày. “Tôi lớn lên ở đây, trước khi bố mẹ tôi chuyển vào trung tâm thành phố.”
Hạ Vy bất ngờ. Cô không nghĩ Trần Minh lại chia sẻ với cô một phần ký ức riêng tư như vậy. Anh không phải kiểu người dễ mở lòng.
“Tại sao anh lại đưa tôi đến đây?” Cô hỏi, giọng vẫn còn chút ngờ vực.
“Vì tôi muốn cô hiểu tôi hơn.” Trần Minh quay lại nhìn cô, ánh mắt anh như xuyên thấu mọi phòng bị trong lòng cô. “Tôi biết, trong mắt cô, tôi là một người lạnh lùng, khó gần. Nhưng tôi cũng có những thứ mà tôi trân trọng, những ký ức mà tôi muốn chia sẻ với người quan trọng.”
Hạ Vy im lặng, cảm thấy trái tim mình khẽ rung lên. Đây là lần đầu tiên cô thấy một Trần Minh khác – không còn là người sếp nghiêm khắc hay một người đàn ông xa cách, mà là một người đàn ông mang theo những tổn thương và ký ức của riêng mình.
“Cảm ơn anh,” cô thì thầm, không biết phải nói gì hơn.
Trần Minh chỉ cười nhẹ, rồi dẫn cô vào bếp. Trên bàn ăn, đã có sẵn một bữa tối đơn giản mà anh chuẩn bị từ trước.
“Tôi không giỏi nấu ăn, nhưng đây là món mà tôi thường làm khi còn nhỏ. Hy vọng cô sẽ không chê,” anh nói, giọng pha chút hài hước.
Hạ Vy nhìn đĩa mì spaghetti trước mặt, lòng cô chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô bật cười, lần đầu tiên cảm thấy khoảng cách giữa họ thực sự biến mất.
“Tôi không ngờ anh lại có lúc giản dị thế này,” cô trêu.
“Cô còn chưa biết hết đâu,” anh đáp, nụ cười nửa miệng quen thuộc lại xuất hiện.
***
Buổi tối hôm đó, họ ngồi lại với nhau, nói về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Trần Minh kể về những kỷ niệm tuổi thơ của anh, còn Hạ Vy cũng chia sẻ về những ngày cô sống ở quê, khi mọi thứ đều đơn giản hơn.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Vy nhận ra rằng, có lẽ cô đã bước gần hơn một bước về phía Trần Minh. Và lần đầu tiên, cô cảm thấy hy vọng về mối quan hệ của họ – một điều mà trước đây cô chưa từng dám nghĩ đến.###