Hồng Nhan Bạc Mệnh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-04 09:54:46
Lượt xem: 463
Những lời đường mật này nghe qua có vẻ thật tình, nhưng lại chẳng có chút chân thành nào, cũng giống như bộ dạng giả dối của thế tử lúc này.
Đấu thú trường rõ ràng là do hắn dẫn ta đến.
Thái tử điện hạ cũng là người hắn tự mình mời.
Hắn lấy cớ cá cược, để ta tỏa sáng trước mặt Thái tử, ngay cả việc Thái tử vội vàng đến thăm ta vào ngày hôm sau cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Chính hắn là người kéo rèm giường lên, để Thái tử tận mắt chứng kiến cảnh hoan lạc trong phòng.
Cũng chính hắn, là người dụ dỗ Thái tử: “Điện hạ, tại sao không cùng gia thưởng thức?”
Hắn tính toán từng bước, lấy ta làm mồi nhử Thái tử, và cuối cùng đã đạt được mục đích.
Vì cùng chung thú vui chơi đùa ta, mối quan hệ giữa hắn và Thái tử bỗng trở nên khăng khít.
Rõ ràng mọi chuyện đều là sự tính toán của hắn, nhưng khi Thái tử không có mặt, thế tử lại tỏ ra như hối hận, bóp chặt lấy ta, cắn xé ta, bắt ta phải nói những lời yêu thương giả dối hết lần này đến lần khác.
Một lúc trước, hắn đầy sự chiếm hữu.
Nhưng ngay lúc sau, hắn lại có thể nở nụ cười hoàn hảo, đẩy ta vào vòng tay của Thái tử.
Thế tử là kẻ giả dối đến cực độ!
Còn ta, đúng như mong muốn của hắn, vẫn giữ vẻ bình thản, khéo léo trèo lên vai Thái tử.
Mấy tháng sau, ta mang thai. Ta không biết đứa trẻ là con của ai.
Thế tử nổi giận, túm lấy cổ áo của đại phu, chất vấn: “Chẳng phải nàng đã uống thuốc tránh thai sau mỗi lần sao?”
Đại phu vội vàng cúi đầu: “Cô nương là người có cơ thể rất dễ thụ thai, thuốc tránh thai khó mà hiệu quả tuyệt đối.”
“Rất dễ thụ thai?” Thế tử tức giận đến mức bật cười, hắn nâng cằm ta lên, giọng điệu đầy tà ác: “Hương Hương nhi, nàng nói xem, có phải nàng sinh ra để phục vụ nam nhân không?”
Đứa trẻ trong bụng ta, họ đều ghét bỏ, không ai muốn giữ lại.
Họ cho người mang đến bát thuốc phá thai.
Người đến không phải là nha hoàn, mà là những mụ già hung dữ.
Một mụ đặt bát thuốc lên bàn, giọng nói cứng cỏi: “Cô nương, uống đi!”
Ý tứ của mụ ta rất rõ ràng, nếu ta không uống, mụ ta có nhiều cách để ép ta nuốt hết bát thuốc này.
Ta không cần mụ ta đe dọa, cầm bát lên, ngửa đầu uống cạn.
Thuốc nhanh chóng có tác dụng.
Có lẽ vì sợ đứa bé không bị phá sạch, nên thuốc rất mạnh, ta ôm bụng đau đến c.h.ế.t đi sống lại.
Máu chảy đầm đìa từ người ta, nhuộm đỏ cả giường chiếu.
Cơn đau dữ dội khiến ta run rẩy toàn thân.
Ta co mình trong chăn, từ đầu đến cuối không kêu một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hong-nhan-bac-menh/chuong-6.html.]
Thế tử và Thái tử không biết đã đến từ lúc nào. Cả hai đứng cạnh giường nhìn ta.
Ta ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, mồ hôi lạnh khiến tóc ta ướt sũng, trông ta chẳng khác gì một đóa hồng trắng bị rút cạn máu.
“Hương Hương nhi, đừng trách chúng ta tàn nhẫn.” Giọng họ đầy thương cảm, thậm chí hiếm khi mang theo một chút áy náy.
Ta lắc đầu, cười cay đắng: “Nô gia chưa từng có mong muốn gì quá đáng, chỉ hy vọng có thể dựa vào ân huệ của quý nhân, tìm được một góc yên bình để sống... Bát thuốc này, là do nô gia tự nguyện uống, không hề có gì miễn cưỡng.”
11
Có lẽ vì chút áy náy còn sót lại, một lượng lớn thuốc bổ được gửi vào viện của ta như nước chảy.
Thế tử và Thái tử cũng giữ chừng mực, ngoài việc đến thăm ta hằng ngày, họ không còn làm gì quá đáng.
Dường như họ thực sự muốn ta nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang héo mòn dần...
Một lần, ta tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên giường.
Ta quay đầu nhìn, đó là khuôn mặt bị sói xé nát, không còn nguyên vẹn của Phạm Bưu.
Chỉ là một tên thú nô bị hủy dung và thân phận thấp kém, nên Thái tử và Thế tử không để tâm, cứ để hắn ở lại bên cạnh ta, làm vệ sĩ.
Bị ánh mắt dò xét của ta nhìn thẳng vào, Phạm Bưu vội cúi đầu.
“Cô nương.”
Giọng nói của hắn không còn trong trẻo như trước, mà có chút thô ráp như cát sỏi, lọt vào tai khiến lòng ta vừa xót xa vừa ngứa ngáy.
Hắn gọi tên ta, rồi im lặng một lúc lâu, sau đó mới trầm giọng hỏi:
“Cô nương, người còn muốn trốn không?”
Ta nhớ lại lúc trước, trên chiếc thuyền đến Kinh Sư, trong đêm gió nhẹ thổi qua mạn thuyền, ta mơ màng trong cơn mệt mỏi vì không ngủ suốt đêm, từng nói muốn đi xa khỏi đây.
Khi đó, hắn bảo, ở bên Nhị công tử là an toàn nhất.
Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.
Sự an toàn mà hắn từng nói giờ đây đã trở thành trò cười.
Dường như ngay cả hắn cũng hối hận...
Hồng Trần Vô Định
Nước mắt dâng lên trong mắt ta.
Phạm Bưu thấy thế, lập tức căng thẳng: “Cô nương, tiểu nhân nhất định sẽ tìm cách đưa người rời khỏi đây, rời khỏi phủ thế tử, đến nơi mà cô nương muốn đến.”
Ta khẽ cười, lau đi giọt nước mắt lăn trên má, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta không thể đi được nữa...” Ta bình thản nói với Phạm Bưu, “Đừng buồn cho ta, lựa chọn của ngươi trước kia không sai, một nữ nhân như ta, không có chỗ dựa, dù có ngươi bảo vệ, kết cục tốt nhất... cũng chỉ là không thoát khỏi cảnh bị bọn lưu manh bắt được và làm nhục.”
“Huống chi... một người là thế tử, một người là Thái tử, nếu họ quyết tâm bắt giữ ta, ta có mọc cánh cũng khó mà thoát.”
Có lẽ, trên chiếc thuyền đến Kinh Sư, ta đã có một cơ hội để chạy trốn.
Nhưng... bây giờ nói đến chuyện bỏ trốn, đã quá muộn rồi...