Hôn Phu Của Ta Không Phải Là Người Ta Muốn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-01-20 07:46:48
Lượt xem: 667
7
Mấy ngày liền ta đều ở bên cạnh mẫu thân phu quân để lập quy củ.
Thoạt nhìn bà vẫn như thường lệ, cũng không mấy để ý đến ta, nhưng trực giác mách bảo rằng bà đang có tâm sự.
Thế mà tên ngốc Quý Hữu Lễ lại chẳng nhận ra. Bởi vì lúc này hắn lại đòi cưới đích nữ của Vĩnh Ân Hầu, chính là đích tỷ của ta.
Chuỗi ngọc trên tay bà lập tức bị ném ra, bà giận quá hóa cười.
"Tốt lắm, Định Quốc công phủ chúng ta không lấy được vợ hay sao, hết người này đến người khác cứ muốn cưới người Vĩnh Ân Hầu phủ? Ngươi còn biết xấu hổ không hả?"
Quý Hữu Lễ quỳ xuống đất: "Mẫu thân bớt giận, người con yêu thích vốn là La đại tiểu thư. Hơn nữa..."
Nói rồi hắn liếc nhìn ta một cái, nuốt những lời còn lại vào trong.
Bà hừ lạnh một tiếng, phất tay ý bảo ta lui xuống.
Thật phiền, không hóng được chuyện rồi.
Lúc ra cửa ta chợt nhớ ra một vấn đề, nếu đích tỷ thật sự gả đến đây, ta nên gọi nàng là tỷ tỷ hay là em dâu đây?
Đây đúng là một vấn đề, lát nữa phải hỏi phụ thân mới được.
Vài ngày sau, mẫu thân phu quân bảo ta ra ngoài đạp thanh ngắm hoa, sắc mặt bà hiếm khi hiền hòa:
"Con gả vào đây lâu như vậy rồi, cũng chưa từng ra khỏi cửa, có thể hẹn mấy người cùng đi, ta sẽ để Hữu Lễ hộ tống con."
Ta gật đầu: "Đạp thanh thì được, còn hẹn người thì không cần đâu."
"Con thích đi chơi một mình hơn."
Đối diện với đôi mắt trong veo nghiêm túc của ta, khóe môi bà giật giật: "Không phải con và đích tỷ ở nhà mẫu thân đẻ rất thân thiết sao? Có thể cùng nhau đi mà."
"Hả? Mẫu thân nhớ nhầm rồi, con với đích tỷ không hợp nhau chút nào."
Bà im lặng, Bạch ma ma phía sau cười xòa ra hòa giải:
"Ôi, Thế tử phi, phu nhân muốn con qua lại nhiều với nhà mẫu thân đẻ, bảo con hẹn La đại tiểu thư, con cứ hẹn là được."
Trong đầu ta chợt lóe lên, quả quyết hiểu ra, lớn tiếng nói.
"Con hiểu rồi mẫu thân, mẫu thân muốn tạo cơ hội cho nhị công tử và đích tỷ đúng không?"
Không biết Quý Hữu Lễ đã nói gì mà mẫu thân phu quân nhanh vậy đã đồng ý.
Ta bĩu môi: "Mẫu thân nói sớm có phải hơn không, con đảm bảo sẽ tránh xa, không quấy rầy bọn họ hẹn hò."
Mẫu thân phu quân: …
Ta nói được làm được.
Đến Vân Đỉnh Sơn, ta liền chuồn xa.
Nhưng đích tỷ kéo ta lại, ánh mắt ai oán:
"Sao muội lại chạy? Rõ ràng hẹn ta ra đây, muội lại chạy nhanh hơn ai hết?"
Ta rất thẳng thắn: "Chẳng phải đại tỷ tỷ thích nhị công tử sao, mẫu thân phu quân bảo muội tạo cơ hội cho hai người ở riêng đấy."
Nàng trợn tròn mắt, một lúc sau mặt ửng hồng, quay mặt đi, hậm hực nói:
"Đã gả chồng rồi mà muội vẫn ăn nói lỗ mãng như vậy?
Thật không biết người Định Quốc công phủ làm sao chịu nổi muội?"
Ta tò mò chống cằm nhìn nàng: "Đại tỷ tỷ không thích nhị công tử sao?"
Nàng im lặng, một lúc sau mới gật đầu: "Nhưng mà phụ thân không cho."
"Vì sao?"
"Phụ thân nói, nhị công tử không thật lòng thích ta, hắn không phải là người tốt.
Phụ thân còn nói, nếu ta gả cho hắn, ta sẽ hối hận, nhị công tử cũng sẽ hối hận."
Ta nghiêng đầu suy nghĩ, chẳng lẽ phụ thân ta lo lắng, Nhị công tử thật sự thích Ngọc La Sát?
Nghĩ đến đây, đột nhiên ta thấy hơi rợn người.
Nói thì nói vậy, nhưng khi Nhị công tử tiến đến, đích tỷ vẫn không hề từ chối.
Ta kéo Mộc Tứ tiểu thư đang đứng cho đủ số ra một bên, không muốn quấy rầy người ta nói chuyện.
Mộc Tứ là bạn khuê phòng của ta, cũng thẳng thắn thô lỗ như vậy, nàng ta gõ gõ vào thẻ gỗ xem bói.
"La Tam muội, ta nói cho ngươi biết, hai người bọn họ không thành đâu."
Ta gật đầu phụ họa: "Ngươi nói gì cũng đúng."
8
Ta và Mộc Tứ la cà hơn nửa ngày, mãi đến khi mặt trời xế bóng, hai người đang tình chàng ý thiếp mới quay về.
Chúng ta mỗi người lên một cỗ xe ngựa, vô tình hay cố ý, ngựa của Quý Hữu Lễ tụt lại phía sau vài bước, đi theo sau đích tỷ.
Trong khi bọn họ liếc mắt đưa tình, ta và Mộc Tứ đã nằm trên xe ngựa ngủ bù một giấc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hon-phu-cua-ta-khong-phai-la-nguoi-ta-muon/chuong-5.html.]
Thế nên lúc đám người áo đen xuất hiện, chúng ta trở tay không kịp.
Tiếng đao kiếm va chạm lẫn tiếng rên rỉ hỗn loạn, vang vọng cả sơn cốc.
Ta cau mày lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Đám người này được huấn luyện bài bản, hơn nữa ai nấy đều có thân thủ bất phàm, dường như muốn dồn chúng ta vào chỗ chết.
Nếu ta không ra tay, có lẽ bọn họ sẽ c.h.ế.t hết.
Ngay khi ta vừa nắm chặt Ánh Nguyệt Đao chuẩn bị xông lên, Quý Hữu Lễ đã xông vào.
Hắn tay cầm đao kiếm, vội vàng túm lấy cánh tay ta, lo lắng nói:
"Mau đi theo ta."
Ta bị hắn kéo đến lảo đảo, hắn nói rất nhanh.
"Bọn chúng đều là tử sĩ, nếu không trốn, chúng ta sẽ c.h.ế.t ở đây, mau đi thôi."
Dưa Hấu
Theo bước chân hắn, ta vừa trốn vừa chạy.
Tử sĩ đi theo Quý Hữu Lễ không nhiều, ngoài ra, điều khiến ta thấy không đúng là, đám tử sĩ này lại đánh ngang tay với Quý Hữu Lễ.
Nhưng theo kinh nghiệm của ta, bất kỳ tên tử sĩ nào trong số đó cũng có thể g.i.ế.c hắn chỉ bằng một đao.
Nói cách khác, những hắc y nhân này biết Quý Hữu Lễ và cố ý tha cho hắn.
Ta chợt nhớ đến một người, phu nhân Định Quốc Công.
Rõ ràng không ưa đích tỷ, lại bảo ta hẹn hai người gặp mặt.
Giờ lại bày ra sát chiêu này, chỉ có thể có một lý do.
Quý Hữu Lễ đã nói cho bà ta biết thân phận thật của người được gọi là đích tỷ.
Người bà ta muốn g.i.ế.c không phải đích tỷ, mà là Ngọc La Sát.
Nghĩ đến đây, ta túm lấy cổ áo Quý Hữu Lễ: "Đại tỷ tỷ của ta đâu?"
Hắn hất tay ta ra, khinh miệt nói:
"Ngươi tưởng ai cũng phế như ngươi chắc? Đại tỷ tỷ ngươi lợi hại lắm, yên tâm đi, bọn chúng cộng lại cũng không phải đối thủ của cô ấy."
Nói rồi hắn còn có vẻ tự hào một cách khó hiểu: "Thấy bọn người kia, ta đã đến cứu ngươi ngay lập tức, đại tỷ tỷ ngươi thì khác, nàng không cần ta."
"Hơn nữa, viện binh cũng sắp đến rồi, chắc chắn nàng sẽ không bị thương."
Ta nghiến răng: "Không bị thương... cái đầu nhà ngươi!"
Ta đá hắn một cú, rồi nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
Vừa bay nhảy trên mái nhà, lòng ta càng thêm hoảng loạn.
Nếu đích tỷ chết, ta biết ăn nói với phụ thân thế nào đây.
Bước chân ta càng lúc càng gấp gáp.
Đến nơi, bóng dáng đích tỷ đã khuất dạng giữa đám đông.
Ta lần theo dấu vết, đến tận cửa hang.
Tiếng kêu giãy giụa của nàngi và tiếng cười dâm ô của đám đàn ông vọng ra từ trong hang.
"Chủ tử đúng là, bày ra trận địa lớn như vậy chỉ để g.i.ế.c một cô nương yếu đuối."
"Đúng vậy, đúng là dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà, cô nương này ngoài mặt mũi xinh đẹp ra thì có nửa phần sức sát thương nào đâu?"
"Anh em mình cứ hưởng trước rồi g.i.ế.c sau, cũng kịp mà—á!"
Hắn đột ngột trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn con d.a.o cắm trước ngực, rồi quay phắt lại, run rẩy chỉ tay về phía bóng đen đang lao tới.
"Ánh Nguyệt Đao!”
"Ngươi là... Ngọc La Sát!"
Vừa dứt lời, hắn ngã gục xuống đất.
Những kẻ còn lại không còn đường trốn, run rẩy lùi về phía sau, nỗi kinh hoàng bao trùm lấy chúng.
Ngọc La Sát, hẳn là chúng đều đã nghe danh.
Đáng tiếc, sợ hãi đến thế mà lại không biết chủ tử của chúng muốn g.i.ế.c ai, chính là Ngọc La Sát này.
Một tên nhanh trí túm lấy đích tỷ đang khóc, bóp cổ nàng rồi hét về phía ta:
"Đừng lại gần, ngươi mà tiến thêm bước nữa ta g.i.ế.c cô ta!"
Ta lười biếng chẳng buồn nhấc mí mắt, vung tay, nử
a cánh tay của hắn đã bay ra ngoài.
Chưa kịp hoàn hồn, Ánh Nguyệt Đao đã cắm phập vào tim hắn.
Có lẽ chúng không hiểu.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi lời đe dọa chẳng khác nào trò hề.