Hôm Nay Trùm Trường Đã Dỗ Dành Bạn Gái Chưa? - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-03-28 19:42:45
Lượt xem: 433
Bám theo Dịch Triều mấy ngày, mới chân chính thấy được khó khăn và vất vả của cậu ta.
Trường học buổi tối không có tiết tự học, mỗi chiều tan học cậu ta sẽ tới một quán cơm nhỏ làm công, bưng trả rót nước, rót rượu gắp thức ăn, đeo khẩu trang và mặc tạp dề chạy qua chạy lại không ngừng nghỉ.
Bận rộn đến mười rưỡi, giúp ông chủ thu dọn bàn ăn xong, cậu ta mới xách túi thức ăn thừa trong phòng bếp rời đi.
Người trên đường lớn qua lại, trong đêm tối người trưởng thành bôn ba vì cuộc sống. Thiếu niên vóc dáng cao gầy, kéo theo mệt mỏi giống như bọn họ cô độc bước dưới ánh đèn đường.
Tôi tìm đến ông chủ tiệm cơm, hỏi lương mỗi tháng của cậu ta.
"Có thể có bao nhiêu chứ, cũng khoảng 1200 (hơn 4 triệu)." Ông chủ hút một hơi thuốc.
"Cậu ta chỉ đến buổi tối, chắc chắc làm không nhiều tiền bằng người làm cả ngày."
Ông ta nhả khói ra, cách màn khói thuốc lượn lờ nhìn tôi một cái thật sâu.
"Cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng, cậu ta không nói nhiều, không nói cho tôi tình huống của cậu ta, cô gái nhỏ, cháu hỏi tôi cũng vô dụng thôi."
Tôi nói cảm ơn sau đó rời đi.
Lúc chú Vương lái xe đưa tôi tới khu dân cư cũ nát, cậu ta cũng đúng lúc trở về.
Ánh trăng sáng trong chiếu lên mặt cậu ta, tôn lên vẻ cô độc lạnh lùng của cậu ta thêm vài phần.
Không cẩn thận đụng tới chốt mở cần gạt nước, phát ra âm thanh khác lạ, chú Vương nhanh chóng tắt đi, quay đầu ném cho tôi một ánh mắt tỏ ý xin lỗi.
Thiếu niên dường như không chú ý tới động tĩnh bên này, ngồi xổm trước ngõ nhỏ, lấy ra hai cái bánh bao cho chú chó bẩn thỉu ven đường, vuốt ve đầu nó, sau đó đứng dậy đi vào ngõ nhỏ chật chội hỗn độn kia.
Cũng may, chưa bị phát hiện.
________
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định giúp Dịch Triều giải quyết chuyện nợ nần.
Nếu không cậu ta lại phải thức đêm học tập, còn phải làm công trả nợ, nào còn có thời gian nói chuyện yêu đương.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cậu ta hẳn là cuối tháng trước chưa trả xong nợ, cho nên đầu tháng này đám người kia nhất định sẽ lại tìm đến cậu ta.
Tôi chỉ cần đi theo cậu ta mỗi ngày, cho dù là ngồi xổm cũng không sao cả.
Thành tích kỳ thi đầu năm rất nhanh đã phát xuống, không hề bất ngờ, đứng đầu toàn trường vẫn là Dịch Triều.
Tống Khinh Khinh bởi vì vắng thi, không song song đồng hạng nhất cùng với Dịch Triều giống như trong nguyên tác.
Nữ sinh bị đụng ngã trong căn tin hôm ấy chính là cô ấy, nằm trong phòng y tế trường cả một buổi chiều, ngày hôm sau khập khiễng kiên trì tới thi.
Lúc đó là Tạ Dương cõng cô ấy tới phòng y tế.
"Sao hết lần này tới lần khác lại là cậu cõng? Bên cạnh không phải có thầy giáo sao?" Tôi hỏi cậu ta.
Tạ Dương nhún nhún vai, cười cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hom-nay-trum-truong-da-do-danh-ban-gai-chua/chuong-7.html.]
"Vóc dáng quá cao, bị thầy giáo nhìn trúng."
Tuy rằng tình tiết mới khiến tôi không kịp chuẩn bị, nhưng cũng may không tạo thành hậu quả gì không thể bù lại được, hơn nữa chuyện này còn tăng thêm cơ hội ở chung cho nữ chủ và nam phụ.
Chân của Tống Khinh Khinh bị bỏng, bây giờ lên xuống cầu thang, lấy cơm lấy nước đều cần có người giúp đỡ.
Cô ấy vừa chuyển trường đến, còn chưa có bạn bè gì, những việc này đương nhiên rơi xuống trên người Dịch Triều.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Dịch Triều xách một hộp cơm màu hồng trắng đi lấy cơm, sau đó vội vã quay về trong khi phần lớn mọi người đều vẫn đang ăn ở căn tin, hai người từ bắt đầu không hề có bất kỳ trao đổi gì đến có thể nói chuyện ngắn gọn vài câu.
Theo tôi như vậy đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Đại biểu môn toán phát bài thi cho tôi, phát hiện mặt sau bài thi của tôi dán một tờ giấy.
Trên giấy phân tích lỗi sai của tôi, đưa ra các vấn đề tôi cần chú ý, viết rõ cách giải đề chính xác một cách tỉ mỉ. Còn viết ra cho tôi mấy dạng câu hỏi tương tự.
Chữ viết tuy dày đặc và súc tích, nhưng bởi vì nét chữ thanh tú, nhìn qua vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Tôi tùy ý nhìn hai cái, nhét vào trong ngăn kéo.
Dịch Triều là đại biểu môn toán của lớp, bài tập toán học của tôi trong khoảng thời gian này trên cơ bản đều sẽ qua tay cậu ta.
Mỗi lần phát bài tập xuống đều sẽ được thêm vào vài lời chú giải bằng bút đỏ.
Cậu ta tận tâm lại tận lực. Cho dù tôi chưa đồng ý chuyện học bù.
Cậu ta đợi tôi trả lời, đồng thời im lặng làm tất cả việc này, nỗ lực bày ra cho tôi thấy giá trị của cậu ta.
Đứng dậy, tôi đi ra bên ngoài.
Trên hành lang, thiếu niên trầm mặc khom nửa người, hai tay khoát lên trên lan can, biểu tình rất nhạt.
Ánh mắt rơi xuống nơi nào đó dưới lầu, không biết là đang suy nghĩ, hay là đang là thất thần.
"Tôi nghĩ kỹ rồi." Tôi nói.
Cậu ta nghiêng đầu, ngón tay vịn trên lan can vô ý thức siết chặt.
Tôi trả lại bản nháp hôm trước ở cổng trường thi cậu ta đưa cho tôi, hơi tỏ ý xin lỗi nói với cậu ta:
"Tôi cảm thấy tôi không quá muốn học bù."
Ánh mặt trời giữa trưa có chút lóa mắt, tôi xoay người trở lại phòng học.
Mãi đến khi tiếng trống vào học vang lên, cậu ta mới từ bên ngoài trở lại, trên mặt không có biểu tình gì, tóc đen rũ xuống che khuất cảm xúc trong mắt cậu ta.
Nắm chặt tờ nháp trong tay, gân xanh trên mu bàn tay hơi gồ lên.
Ngồi xuống.