Hôm Nay Sát Thủ Cũng Muốn Chế.t - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-26 10:13:47
Lượt xem: 952
Ta thực sự hối hận, thật sự.
Ta chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, trong lúc rảnh rỗi muốn đọc tiểu thuyết mạng để thư giãn đầu óc, cốt truyện mong đợi là "Ta và vương gia yêu nhau", chứ không phải "Ta làm bảo vệ ở thời cổ đại".
Đây là ngày thứ tám ta làm bảo vệ ở Lâm vương phủ.
Nếu có gì đáng vui mừng, thì là ta đã thăng chức thành đội trưởng đội bảo vệ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Các bảo vệ khác--à không, là các thị vệ vương phủ lúc đầu không phục ta, dù sao họ đều là con cháu nhà võ ưu tú, chỉ những người tài giỏi nhất mới được chọn làm thị vệ cho hoàng tử, nên mỗi tối họ đều hẹn ta ra tỷ thí.
Mỗi người họ có tuyệt chiêu riêng, mọi chiêu thức bạn từng thấy trong tiểu thuyết võ hiệp họ đều biết.
Còn ta, ta không có chiêu thức nào, chỉ dựa vào sức mạnh thần kỳ mà tác giả thiết lập, khi họ lao tới thì ném họ ra ngoài, ném đi ném lại.
Ba ngày sau, họ bị ta ném phục rồi.
"Sương tỷ, đây là hoành thánh nhỏ của tỷ."
Cao thủ số một nội cung, thống lĩnh thị vệ tôn quý của vương phủ là Hắc Ưng đích thân ra phố mua bữa khuya cho ta, đưa tới tay ta, còn nhớ kỹ yêu cầu không cần thiết là thêm rong biển và không bỏ tôm khô.
Hoành thánh nhỏ bọc tôm nõn và cá nhừ, ngon đến nỗi khiến người ta muốn cắn lưỡi, chế biến theo phương pháp cổ xưa, không thêm bột ngọt--nhưng ta ăn mà không tập trung, đầu óc nghĩ đến việc khác.
Vô số tác phẩm điện ảnh nói rằng, người xuyên không muốn trở về hiện đại phải đi theo cốt truyện, tức là phải để nam nữ chính đến với nhau.
Vì ta không muốn đ.â.m người, nên Sở Tử Diệp vẫn là vương gia, Liễu Tiểu Mãn vẫn nấu ăn trong nhà bếp--hai người họ không quen biết!
Mai mối! Ta phải mai mối họ!
Lặng lẽ thở dài--ta sống cuộc đời "Ta làm bảo vệ ở thời cổ đại", nhưng lại lo chuyện "Ta làm bà mối ở thời cổ đại".
.......
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hom-nay-sat-thu-cung-muon-chet/chuong-2.html.]
Phải biết rằng, mai mối Sở Tử Diệp và Liễu Tiểu Mãn là một việc có độ khó vô cùng cao.
Dù sao thân phận của hai người họ cũng chênh lệch rất lớn, một vương gia khó mà yêu một đầu bếp nhỏ trong cuộc sống bình thường, vì điều này, tác giả thiết kế tràng cảnh sát thủ ám sát, nữ chính đỡ đao, để hai người họ gắn kết định mệnh.
Vấn đề là ta, sát thủ xui xẻo lại sợ máu, không làm nổi việc này.
Nhưng--chỉ cần một sát thủ, không nhất thiết phải là ta, đúng không?
Chỉ cần ta tìm một sát thủ khác, thiết kế cảnh "Mỹ nhân cứu anh hùng", nữ chính lại có thể kết nối với nam chính, mọi chuyện trở lại quỹ đạo, cốt truyện tiến triển theo kế hoạch.
Vấn đề logic khó thế này mà ta cũng nghĩ ra được, ta cảm thấy mình thật là thông minh.
Tìm một sát thủ khác không khó, ta yên tâm ở lại vương phủ, tiếp tục làm đội trưởng đội bảo vệ, chỉ dành nửa giờ mỗi ngày để ở một mình--quả nhiên, nửa tháng sau, vào một đêm trời tối, một bóng người xuất hiện trước mặt ta.
"Sương nữ, chủ nhân cho gọi."
Ta cười cười, khoác áo đứng dậy, như một sát thủ thực thụ, phi thân lẻn vào ánh trăng.
Ta theo người đó đi một lúc, sau một nén nhang, một cung điện cao lớn hiện ra trước mắt.
Phụng nghi cung, đây là nơi ở của hoàng hậu.
Hơi hơi híp mắt, ta nở một nụ cười.
Đây là kế hoạch của ta, thân làm sát thủ, sau lưng nhất định có khách hàng, Sở Tử Diệp mãi mà chưa chết, vậy thì khách hàng chắc chắn sẽ liên hệ ta.
Mà khách hàng đã tìm được ta, chắc chắn cũng tìm được sát thủ khác, vừa hay thông qua mạng lưới liên hệ của vị khách này, thực hiện kế hoạch mai mối nam nữ chính của ta.
Vì vậy, khi bức màn lụa vàng đỏ mở ra, hoàng hậu từ từ tiến tới, ta quỳ một chân, lộ ra dáng vẻ hổ thẹn: "Là Sương nữ vô dụng. Vương phủ có quá nhiều cao thủ, một mình ta khó mà đánh bại hết, nên tạm thời ở lại phủ đợi cơ hội, nếu như..."