Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôm Nay Có Rượu Hôm Nay Say - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-05-15 15:15:14
Lượt xem: 1,579

Ngoại truyện (Góc nhìn của Trường Anh)

 

Ngày được triệu gấp vào cung, Chu Trường Anh đã lấy chồng ở Hoàn Nam nhiều năm.

 

Có Tạ tướng quân thương yêu mình, cũng có con của mình.

 

"Cái gì? Thánh thượng bệnh nặng?"

 

Chỉ một câu nói này, nàng liền vứt bỏ mọi thứ, ngày đêm thúc ngựa trở về kinh đô.

 

Cho đến khi gặp lại dung nhan ấy.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Trên đài quan sát sao, Úy Trì Thiện mặc long bào màu vàng tươi, gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.

 

Nàng nằm trên ghế dài, như thể đang ngủ.

 

Mọi người đều nói, Chu Trường Anh là nữ tướng khai quốc đầu tiên của Đại Khánh.

 

Phụ nữ không thua kém đàn ông, dùng một cây thương Tỏa Hồn, cùng phu quân bảo vệ sự thái bình của quận Hoàn Nam này.

 

Chỉ có bản thân Chu Trường Anh biết.

 

Người dạy nàng đọc sách biết chữ, múa đao lộng thương, lúc này đang nằm yên tĩnh trước mặt nàng.

 

"Bệ hạ?"

 

Người kia bị đánh thức, cười cười.

 

"Trường Anh đến rồi à?"

 

Úy Trì Thiện ngồi thẳng dậy, dường như vẫn còn chìm trong mộng.

 

"Vừa rồi ta lại mơ thấy hắn."

 

Tay áo trượt xuống, Chu Trường Anh nhìn rõ sợi dây đỏ đã phai màu trên cổ tay Úy Trì Thiện.

 

Hóa ra, người đàn ông đó đã rời xa lâu như vậy rồi sao.

 

Chu Trường Anh đứng tại chỗ, gió lớn thổi qua, ký ức ùa về.

 

Năm đó, Phụng Nguyên đế băng hà, nàng mới biết, hóa ra trong lãnh cung thực sự có ma.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hom-nay-co-ruou-hom-nay-say/chuong-20.html.]

Đó là lần đầu tiên Chu Trường Anh gặp Nguyên Kinh Ngọc.

 

Bên dưới bức tường đỏ, người kia đứng bên cạnh bệ hạ, mày như tranh vẽ, áo xanh tóc trắng.

 

Bệ hạ nhỏ giọng nhắc nhở: "Này, đừng dọa nàng ấy."

 

"Ừm."

 

Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu với nàng.

 

"Trước kia sợ dọa ngươi nên chưa từng hiện hình."

 

"Ta là Nguyên Kinh Ngọc."

 

Mặc dù chỉ có ba câu hai lời nhưng Trường Anh vẫn sợ đến c.h.ế.t khiếp.

 

Sau đó, nàng hầu hạ bệ hạ, luôn có thể thấy hai người họ ngồi đối diện nhau bên án thư.

 

Những năm đó, là lúc bệ hạ khó khăn nhất.

 

Quần thần bàn tán, giặc ngoài giặc trong.

 

Nhưng Nguyên đại nhân vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh bệ hạ.

 

Dường như bất kể lúc nào, hắn cũng sẽ không rời đi.

 

Họ thường nói về một nơi gọi là đảo Sùng Sơ và còn rất nhiều... kế sách trị quốc mà Chu Trường Anh không thể hiểu được.

 

Chẳng hạn như đào kênh dẫn thủy, lưu đất nghỉ ngơi.

 

Nói chuyện đến lúc phấn khởi, chưa đợi bệ hạ nói xong, Nguyên đại nhân đã có thể đoán chính xác ý nghĩ của bệ hạ.

 

"Hoàn Nam có thể xây ngục nước! Chúng ta nghĩ giống nhau rồi!"

 

Ánh mắt bệ hạ sáng lên.

 

Bệ hạ cười, giọng điệu hơi cao: "Nguyên Kinh Ngọc, ngươi luôn là người hiểu ta nhất."

 

Nguyên đại nhân cụp mắt, chăm chú nhìn nụ cười của bệ hạ, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.

 

 

Loading...