Hôm Nay Bạn Ăn Gì ? - 8
Cập nhật lúc: 2024-08-11 21:31:58
Lượt xem: 44
8.
Khi rời khỏi đồn cảnh sát, trời đã sáng.
Người dọn dẹp đường phố đã lái xe rác đi qua, cả thành phố dần tỉnh giấc.
Trong khi đi cửa hàng tiện lợi để ăn uống, chúng tôi đều im lặng, không ai nhắc đến sự việc xảy ra hôm qua.
Trở về nhà, chúng tôi lập tức ngủ thiếp đi. Đến chiều, tôi mới từ từ tỉnh dậy.
“Ê, em xem, khu chung cư gửi thông báo rồi,” chị tôi vỗ vai tôi, tôi cố mở mắt và còn mơ màng thì điện thoại đã được đưa sát mặt.
@mọi người, gần đây thành phố chúng ta xảy ra nhiều vụ án g.i.ế.c người, chắc các bạn đã nghe nói, tối qua tại thùng rác của tòa nhà số 3, khu 1 đã phát hiện một t.h.i t.h.ể nữ, hiện cảnh sát đã vào cuộc điều tra.
Hung thủ vẫn đang lẩn trốn.
Xin các cư dân hạn chế ra ngoài vào ban đêm, nếu cần thiết phải ra ngoài, phải có ít nhất hai người cùng đi.
Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện này, mong các cư dân thông cảm và bảo vệ tốt an toàn cho mình.
Dưới thông báo là những bình luận của cư dân, nhiều người hoang mang lo sợ, sợ mình là nạn nhân tiếp theo, một số người còn điên cuồng nhắc đến việc khiếu nại với ban quản lý khu chung cư, đòi hỏi họ phải đảm bảo an toàn cho cư dân.
Tôi lướt qua vài dòng và thấy chú Trần trên tầng trên đã bình luận.
“Cảnh sát vào cuộc có tác dụng gì? Họ chỉ là những kẻ ăn không ngồi rồi.”
Ngón tay tôi dừng lại ở dòng tin này vài giây.
“Em có thấy quần lót và đồ lót chị để trong giỏ không?”
Chị tôi như không có chuyện gì, đã vào nhà vệ sinh giặt đồ.
Tôi tắt màn hình điện thoại, vào nhà vệ sinh giúp chị tìm đồ.
“Em không thấy, hay là chị quên mất đã để ở đâu rồi,” tôi nói khi không tìm thấy đồ.
Chị tôi thường hay để đồ lung tung, nên chuyện này không có gì lạ.
“Lạ nhỉ, chị nhớ là mình đã để ở đây mà,” chị lầm bầm trong nhà vệ sinh.
“Có thể là nhớ nhầm thôi.”
“Ừ.”
Chị tôi tiếp tục giặt những món đồ khác, không quá bận tâm đến việc mất đồ lót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hom-nay-ban-an-gi/8.html.]
Thời gian trôi nhanh, sau một tuần, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Ngoài thông báo của ban quản lý khu chung cư hôm đó, không có thêm thông tin gì về vụ án, thậm chí đến dây cảnh báo ở dưới cũng được tháo dỡ cách đây vài ngày.
Xác của người phụ nữ dường như chỉ là một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ rộng lớn, chỉ làm gợn lên một chút sóng rồi lặng xuống.
Chúng tôi nhanh chóng trở lại cuộc sống ngày thường, mọi thứ dường như không thay đổi.
Nếu phải tìm một điểm khác biệt, có lẽ là chị tôi ngày càng đãng trí hơn.
Việc này dẫn đến việc mua sắm đồ lót và quần áo cá nhân tăng lên đáng kể.
“Cuối cùng thì khi nào anh ấy mới đến đây vậy?”
“Chị không thể chờ thêm được nữa.”
Chị tôi lăn lộn từ đầu giường này sang đầu giường kia, rồi tôi giữ chị ấy lại.
Lần trước khi tôi bảo chị ấy chia tay với anh Minh, chị ấy đã đồng ý.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tuy nhiên, tôi cũng đồng ý với chị ấy rằng trước khi chia tay, tôi sẽ tự tay nấu ăn theo yêu cầu của anh ta.
“Lập tức, khi việc này kết thúc, chị có thể dẫn anh ta về.”
Tôi vuốt lại những sợi tóc rối trước trán chị ấy, thì thầm hứa hẹn.
“Ngay lập tức là gì…”
Chị gái còn định nói thêm gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại đột ngột ngắt lời chị ấy.
Là cuộc gọi từ người giao đồ ăn.
“Anh đứng yên ở đây đừng đi đâu, tôi xuống lấy đồ.”
Chị gái tắt máy, quay lại nói với tôi.
“Đồ ăn đã đến, anh ta không tìm thấy chúng ta ở tòa nhà nào, chị xuống lấy.”
“Ừm.”
Tôi đáp một cách nhẹ nhàng, không nói thêm gì nữa.
Khi chị gái rời đi, tôi khóa lại cửa phòng, nằm xuống giường và tiếp tục chơi game.
Âm thanh của trò chơi được bật to, nên dễ dàng che lấp đi những âm thanh nhỏ từ phòng khách.