Hồi Kết - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-12-08 03:49:31
Lượt xem: 203
Mãi về sau, ta vẫn không thể nào quên được sự thảm khốc của ngày hôm đó.
Những tia lửa từ trên trời giáng xuống thành, thiêu rụi tất cả mọi thứ trên đường đi của chúng.
Nước dội không tắt, đất lấp không xong.
Khói đặc cuồn cuộn, mùi khét lẹt xộc vào mũi, tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Cô nương bán hoa mai ở phía bắc thành bị thiêu c.h.ế.t ngay dưới gốc mai trong sân nhà, những tia lửa như những bông hoa mai rơi xuống người nàng.
Ông lão bán bánh nướng ngon nhất kinh thành bị đè c.h.ế.t dưới gian hàng đổ nát đang bốc cháy.
Vài canh giờ trước, ông ấy còn vừa mang bánh đến cho binh lính canh giữ thành.
Ta là linh thể, chưa từng mua hoa mai của nàng, cũng chưa từng ăn bánh nướng của ông ấy.
Nhưng những lúc rảnh rỗi, ta vẫn thường dừng chân ngắm nhìn cuộc sống thường nhật của họ.
Đây là thành trì của ta.
Giờ đây, tất cả đã bị hủy hoại.
Ngay cả hai lần trước quân phản loạn đánh vào kinh thành, cũng chưa từng có sự tàn khốc đến mức hoang đường như vậy.
Trời muốn ngươi chết, ngươi không thể sống.
Ta chưa bao giờ căm ghét số phận đến thế.
Lương Thanh Từ kéo tay ta, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, hét lớn: "Trần Yến Yến, ngươi đi trước đi!"
Ánh mắt hắn chất chứa nỗi buồn sâu thẳm: "Nếu có kiếp sau, ngươi đừng tìm ta nữa."
Thật nực cười.
Đến nước này rồi, làm sao ta có thể đứng ngoài cuộc?
Ta cắn răng, giải phóng toàn bộ linh lực trong cơ thể, bao trùm lấy toàn bộ kinh thành.
Ta cảm thấy cơ thể mình như đang bành trướng, một nửa hóa thành nước linh dội lên thiên hỏa, một nửa chắn giữa không trung.
Bị lửa thiêu đốt, đau quá.
Ta lặng lẽ nhìn những đám lửa nện vào người ta.
Bùm! Chúng nổ tung như pháo hoa.
Nhìn xuống phía dưới, ngọn lửa trong thành đã bị nước linh của ta dập tắt.
Quân phản loạn đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Lần này, Lương Thanh Từ chắc chắn sẽ chiến thắng.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của ta trước khi mất đi ý thức.
Ta không dám nhìn Lương Thanh Từ.
Hắn là người rất kiên cường, nếu không thì đã sớm phát điên sau ngần ấy kiếp luân hồi.
Nhưng trải qua hai kiếp này, ta nhận ra hắn rất ỷ lại vào ta, mặc dù từ trước đến nay, mọi quyết định đều do hắn dẫn dắt.
Hắn sẽ không khóc chứ?
Ta không bảo hắn đừng nhìn ta.
Hắn sẽ không nghe đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoi-ket/chuong-14.html.]
Lương Thanh Từ chứng kiến màn pháo hoa bi tráng nhất trong cuộc đời mình.
Cô nương mà hắn thầm yêu, đã hóa thành mây mù, hóa thành dòng suối ngọt lành, hóa thành pháo đài, bảo vệ kinh thành.
Những ngọn lửa thiêng thiêu đốt trên thân xác nàng.
"Trời phù hộ nước ta! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Vị mưu sĩ bên cạnh hắn may mắn sống sót nhanh chóng định thần lại và hô vang.
Những nội gián được cài trong quân phản loạn cũng nhân cơ hội hưởng ứng theo.
"Nay Thiên tử thuận theo mệnh trời, chính là chính thống!"
Những lời này được truyền tai nhau khắp nơi.
Tiếng hô vang ngày càng lớn, báo hiệu chiến thắng của cuộc chiến.
Họ không hề hay biết. Không có thiên mệnh, cũng chẳng có thần linh phù hộ, tất cả đều là nhờ một yêu quái tên là Trần Yến Yến.
Họ không biết đến sự tồn tại của nàng, càng không biết đến tên nàng.
Họ đổ hết công lao cho "thiên mệnh".
Trần Yến Yến cứ như vậy biến mất trước mắt Lương Thanh Từ.
Chân trời nhuốm một màu đỏ nhạt, không biết là màu của lửa hay là m.á.u của nàng.
Giữa tiếng người huyên náo, thế giới của Lương Thanh Từ lại chìm vào tĩnh lặng.
Hắn nghĩ, tại sao lần luân hồi này vẫn chưa bắt đầu.
Nhưng thời gian vẫn trôi qua như thường lệ.
Trong sự hỗn loạn, hắn giành được chiến thắng, một lần nữa trở thành vị hoàng đế cao cao tại thượng.
Các thần dân của hắn ca ngợi chiến thắng vĩ đại này.
Còn những người dân nhỏ bé đã c.h.ế.t trong chiến tranh, sau vài tiếng khóc than sẽ bị lãng quên, trở thành bụi trần của lịch sử.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cũng giống như cô nương bán hoa, giống như cô nương mà hắn thầm yêu.
Lương Thanh Từ cố gắng tự mình giải quyết những công việc sau chiến tranh.
Trận chiến vừa kết thúc, trăm công nghìn việc đang chờ đợi.
Hắn phải ban hành chính sách an dân, giảm thuế, cho dân nghỉ ngơi.
Hắn là bậc quân vương, phải có trách nhiệm với bách tính.
Hắn cứ thế lao vào xử lý việc nước với một tinh thần quên mình.
Còn chuyện riêng tư? Hắn không muốn nghĩ đến.
Cho đến một ngày, các cận thần quỳ xuống khuyên hắn bảo trọng long thể.
Lúc này Lương Thanh Từ mới bàng hoàng nhận ra, cô nương luôn thúc giục hắn đi ngủ, cô nương mà hắn hằng mong đợi, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Nàng sẽ không bao giờ đột ngột xuất hiện, mắng hắn chỉ biết làm việc mà không lo giữ gìn sức khỏe nữa.
Hóa ra khi con người ta đau buồn đến tột cùng, nước mắt cũng không thể rơi.
Lương Thanh Từ cảm thấy toàn thân đau nhức, hắn chỉ có thể gập người, ôm lấy n.g.ự.c thở dốc.
Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống.
Các đại thần vội vàng cúi đầu, không dám nhìn sự thất thố của Thiên tử.