HOÈ THI - Chương 7 - End
Cập nhật lúc: 2024-06-27 19:43:16
Lượt xem: 192
8.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện.
Sau gáy tôi có vài mũi khâu, bác sĩ nói rằng tôi đã ngất đi do mất m.á.u quá nhiều.
Nằm viện được hai ngày thì tôi được xuất viện.
Giống như A Đoá, tôi đã trở thành một fan trung thành của phòng phát sóng trực tiếp Tân Di.
Mỗi tối khi đến thời điểm, tôi đều đến phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy và khoe khoang về cú thổi cầu vồng của Tân Di đại sư.
Một số người không thể chịu đựng được hành vi của tôi:
[Bạn có phải là người được kẻ nói dối này trả tiền không? ]
[Chết tiệt, đại sư Tân Di là vị cứu tinh của tôi!]
Tôi xem buổi phát sóng trực tiếp Tân Di đại sư hàng ngày mà không chút do dự.
Cuộc sống của tôi đã phong phú hơn rất nhiều và tôi dần trở lại trạng thái ban đầu.
Da của Cố Tu Minh được Tân Di đại sư điều trị bằng một phương pháp đặc biệt và trả về cho gia đình họ Cố.
Về phần t.h.i t.h.ể của Cố Tu Minh, Tân Di đại sư cũng đã tính toán vị trí của nó.
Nhưng cô lại không để Cố gia đi tìm.
"Núi Ai Lao quá nguy hiểm và gần như không có đường quay lại. Hãy để Cố Tu Minh ở lại đó. Ở đó rất yên tĩnh."
Sau khi nghe lời của Tân Di đại sư, tôi đến chùa Huyền Thanh và thắp vài nén nhang.
Tôi cúng tiền cho chùa Huyền Thanh nhờ sư phụ ở đó niệm thần chú vãng sinh cho Cố Tu Minh trong vài ngày.
Nhân tiện, còn một việc nữa Tiểu Dao và tôi đã trở thành bạn bè.
Cô ấy là một cô gái rất ấm áp, sau khi biết được tung tích của Cố Tu Minh, cô dần thoát khỏi nỗi ám ảnh và đau buồn.
Một năm sau, cô kết hôn với người bạn trai đã âm thầm đồng hành cùng cô.
Vào ngày cưới của Tiểu Dao, tôi đã đến chúc phúc.
Tôi đứng cùng nhiều khách mời nhìn Tiểu Dao mặc váy cưới thánh thiện ôm lấy chú rể tuấn tú.
Hoa rải trên đầu mọi người, mọi người đều cười vang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoe-thi/chuong-7-end.html.]
Tiểu Dao nhìn tôi mỉm cười, tầm mắt dời đi, giây tiếp theo ánh mắt Tiểu Dao sửng sốt.
Cô ngơ ngác nhìn lối vào phòng tiệc, vẻ mặt có chút choáng váng.
Tôi quay đầu lại nhìn qua không có ai ở đó cả, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng có một người ở đó.
Gió từ ngoài cửa thổi vào, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc gãy rụng trên thái dương của Tiểu Dao trông giống như một chàng trai rất hiền lành đang chải tóc cho cô gái mình yêu.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cố Tu Minh, hắn tới tiễn Tiểu Dao đi kết hôn.
Tiểu Dao vừa cười vừa khóc, dưới sự thúc giục của người dẫn chương trình, mọi người đều reo hò, Tiểu Dao bị chú rể kéo đến tuyên thệ và hôn anh.
Gió ngừng thổi.
Tôi nhìn ra cửa, mắt tôi bất giác ươn ướt. "..."
Khi tôi từ đám cưới trở về thì đã gần chín giờ tối.
Tôi không biết ánh sáng ở hành lang lại tắt từ lúc nào.
Tôi dùng đèn pin trên điện thoại di động soi sáng rồi đi về phía ngôi nhà thuê của mình.
Một người bước về phía tôi.
Khi tôi đi ngang qua anh ấy, anh ấy thì thầm: "Cô ơi, trên tóc cô có gì đó."
"À, cảm ơn” tôi liên tục nói cảm ơn nhiều lần."
Chắc là những cánh hoa rải rác trong phòng tiệc rơi trên tóc tôi.
Tôi đưa tay chạm vào đầu mình rồi cởi nó ra.
Ánh đèn pin chiếu vào tay tôi, tôi nhìn vật nằm trong lòng bàn tay mình, m.á.u trong người dường như đã đông lại.
Đây không phải là cánh hoa, đây là lá hoè...
Tôi chợt quay đầu lại nhìn hành lang tối tăm.
Nó trống rỗng, không một bóng người.
Người vừa rồi là ai?
Một nỗi hoảng loạn tột độ bao trùm tôi, tôi vội vàng chạy về nhà, bật máy tính và bấm vào phòng phát sóng trực tiếp.
Tôi gõ vài chữ với đôi tay run rẩy: [Tân Di đại sư, hình như tôi lại gặp rắc rối rồi!]