Học Bá, Thái Tử Đều Là Bạn Trai Tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-17 11:55:33
Lượt xem: 3,006
“Đừng cãi nhau với anh nữa, đêm nay anh chơi game cùng em, có thể chơi đến 12 giờ rồi mới đi ngủ, được không?”
Tôi không nói gì.
Phó Tễ thỏa hiệp:
“Khi chơi game không mặc quần áo, được chưa?”
Tôi vẫn không nói gì như cũ.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Anh ấy véo tay tôi một cái như đang trừng phạt, bất lực nói:
“Không mặc gì hết, nội y cũng không... như thế em vừa lòng rồi chứ.”
Mắt tôi không kiềm chế được mà sáng lên.
Muốn tiếp tục cãi nhau nhưng lại không từ chối nổi những lời anh vừa nói.
Nghĩ tới cái trò chơi tình yêu dành cho con gái mà mình thích gần đây.
Một bên được Phó Tễ không mặc gì ôm, một bên được nhân vật nam trong trò chơi gọi bánh kem...
Tôi nắm chặt bàn tay, bị hormore khống chế mà đưa ra quyết định.
Tay có thể để ngày mai tiếp tục chia.
Tối nay phải chơi game trước đã.
11.
Ngay thứ hai, tôi bị một cuộc điện thoại của ba gọi về nhà, co rúm đầu lại nghe những lời quở trách nghiêm khắc kia:
“Phó Tễ có chỗ nào không tốt? Gia thế, ngoại hình, năng lực tất cả đều là nhất.”
“Con vô duyên vô cớ vứt bỏ người ta, người ta cũng không ghi thù ngược lại còn giúp đỡ nhà chúng ta.”
“Hơn nữa, ngoài Phó Tễ ra còn có ai có thể chịu được cái tính xấu khó hiểu của con? Khương Khương, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, không thể cứ mãi giống như một đứa nhỏ nữa...”
Tôi càng nghe càng khó chịu.
Tất cả mọi người đều nói tôi ngang bướng.
Nói tôi thích chơi bời, suy nghĩ không chín chắn, không vào công ty theo sắp xếp của gia đình, cũng không làm được việc chính đáng gì, tốt nghiệp được một năm rồi mà vẫn còn dùng tiền của gia đình để ăn chơi.
Nói tôi là một phú nhị đại vô dụng điển hình.
Tôi rất uất ức.
Không phải tôi không muốn vào công ty.
Nhưng chị dâu rất hẹp hòi, tôi vừa nhận chức chị ấy liền âm dương quái khí nói tôi không nên mơ tưởng đến đồ của anh trai.
Vì để không xảy ra mâu thuẫn gì với anh trai nên tôi mới chủ động từ chức.
Cũng không phải là tôi không có việc làm.
Bắt đầu từ năm nhất, tôi đã vẽ truyện tranh kiếm tiền, thu nhập và danh tiếng đều không thấp.
Chỉ là công việc này trong mắt ba tôi và Phó Tễ vẫn là việc không chính đáng như cũ mà thôi.
Ba tôi luôn cảm thấy tôi bị chiều hư rồi.
Phó Tễ luôn khinh thường tôi.
Tôi đều biết cả.
Tôi nhắc đến tất cả yêu cầu với Phó Tễ nhưng anh ấy đều như gió thoảng qua tai, suy cho cùng, từ trước đến nay anh ấy chưa từng tôn trọng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoc-ba-thai-tu-deu-la-ban-trai-toi/chuong-4.html.]
Trong mắt anh ấy, tôi ngốc nghếch, ngu ngốc, tôi chính là một đứa trẻ bị chiều hư hỏng, không xứng có được sự bình đẳng với anh.
Tôi rất ghét như vậy.
Bị ba dạy dỗ một trận xong, lại nhớ đến đến dáng vẻ mặt lạnh ra lệnh cho mình của Phó Tễ khiến tôi càng muốn chia tay.
Tôi hít sâu một hơi, vừa suy nghĩ về giọng điệu để gửi tin nhắn chia tay cho anh ấy liền nhận được điện thoại của kẻ thù không đội trời chung.
Cậu ấy kêu tôi ra ngoài chơi.
12.
Kẻ thù không đội trời chung, Lâm Hựu, là thanh mai trúc mã với tôi, có tình bạn đánh nhau từ bé đến lớn.
Cậu ấy giống tôi, trong nhà có một anh trai, không thể thừa kế gia nghiệp, cũng không có chí hướng làm việc gì khác, chúng tôi bị người trong giới trêu đùa là nhóm bạn ăn chơi trác táng.
Lúc tới quán bar, cậu ấy đang ngồi ở quầy trêu ghẹo nhân viên pha chế, nhìn thấy tôi liền ném ra 500 tệ vẫy tay bảo em gái đó đi.
“Học bá nghèo khó trở thành Thái tử nhà họ Phó, Thẩm Khương Khương, cậu lợi hại thật đấy.”
Lâm Hựu rót cho tôi một cốc rượu, cảm khái nói:
“Bây giờ sợ là ba cậu thờ phụng cậu luôn rồi ha.”
“Là cung phụng Phó Tễ, không phải tôi.”
Tôi không hứng thú uống một hớp rượu.
“Ba tôi biết chuyện tôi muốn chia tay với anh ấy, suýt thì đánh gãy chân tôi.”
“Cậu muốn chia tay?”
Lâm Hựu cũng vô cùng ngạc nhiên: “Não cậu bị lừa đá rồi hả?”
“...Cậu không hiểu được đâu, anh ấy quá ưu tú, căn bản không hiểu cuộc sống mà một con cá mặn mong muốn là như thế nào.”
Tôi bày ra vẻ mặt đau khổ:
“Tôi cảm thấy tôi vẫn hợp gả cho cậu hơn, hai đứa chúng ta thức thâu đêm bóc phốt minh tinh đang hot.”
Lâm Hựu cười:
“Lúc mới đầu khi cậu theo đuổi anh ta cậu không nói thế này.”
“Không phải là do tôi hối hận rồi sao!”
Tôi thở dài:
“Lúc đầu thích bao nhiêu, thì bây giờ hối hận bấy nhiêu.”
“Nếu như cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ trốn xa anh ấy một chút, sẽ không có một tí ti quan hệ gì với anh ấy hết.”
Tôi phàn nàn quá nhập tâm, nhất thời không chú ý đến biểu cảm kì lạ của Lâm Hựu ở phía trước.
Cậu ấy ho một tiếng, nói:
“Còn có chuyện khiến cậu hối hận hơn.”
“Thẩm Khương Khương, quay đầu lại.”
Tôi không hiểu gì mà quay đầu lại.
Liền nhìn thấy Phó Tễ ngồi ở ghế lô không xa.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt đen như mực vừa hay nhìn thẳng vào mắt tôi.