Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Học Bá, Thái Tử Đều Là Bạn Trai Tôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-01-17 11:55:15
Lượt xem: 3,625

5.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Nếu như tôi mà biết Phó Tễ là vị Thái tử gia được yêu thương kia, nhất định sẽ không chia tay với anh ấy.

 

Mặc dù tôi không nhúng tay vào chuyện làm ăn của gia đình, nhưng cũng biết bám víu được vào nhà họ Phó sẽ có rất nhiều lợi ích.

 

Nhưng anh ấy không nói với tôi.

 

Mà lại lừa tôi tận 4 năm.

 

Nghĩ đến điều này tôi có chút tức giận.

 

Tôi bò xuống khỏi người Phó Tễ, cau mày hỏi anh ấy:

 

“Không phải anh cũng lừa em 4 năm sao? Anh có tư cách gì ngồi đây trách em chia tay anh chứ?”

 

Có lẽ anh ấy cũng ý thức được bản thân đuối lý, im lặng trong giây lát rồi nói với tôi:

 

“Vậy chúng ta hòa nhau, không cãi nữa, coi như chưa từng xảy ra những việc này đi.”

 

Anh ấy duỗi tay muốn ôm tôi, giọng nói cũng dịu dàng hơn:

 

“Khương Khương, chúng ta về nhà đi, anh làm canh hạt sen em thích nhất cho em...”

 

Tôi hất tay anh ấy ra: “Em nói rõ một chút, em không có hờn dỗi gì cả, em thật sự muốn chia tay với anh."

 

“Anh lừa em là anh có lỗi với em, em không tính toán với anh nhưng không có nghĩa là em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”

 

Tôi hít sâu một hơi, bất chất sắc mặt càng ngày càng càng đen của anh ấy mà nói ra:

 

“Phó Tễ, em không thích anh nữa.”

 

“Chúng ta dễ hợp dễ tan, giữ lại thể diện cho đôi bên được không?”

 

5.

 

Bãi đậu xe tối tăm.

 

Phó Tễ sắc mặt lạnh lùng nhìn tôi, không chút kiên nhẫn cảnh cáo:

 

“Thẩm Khương Khương, lần này em quậy quá mức rồi đấy.”

 

“Bây giờ em xin lỗi anh, anh sẽ xem như chưa nghe thấy gì, nếu không ngày mai em đừng mơ xuống khỏi giường.”

 

Tôi không chút do dự lắc đầu:

 

“Em thực sự muốn chia tay, không tùy hứng cũng không giận dỗi gì cả.”

 

“Phó Tễ, em không thích anh nữa, rất không thích, vô cùng không thích, vô cùng vô cùng không thích, nhìn thấy anh là ghét, anh hiểu không?”

 

Tôi lặp lại mấy lần câu ‘không thích’.

 

Sắc mặt của Phó Tễ càng ngày càng đen, duỗi cánh tay kéo cả người tôi vào lòng anh, cúi người giữ chặt cằm hôn tôi.

 

“Phó Tễ...”

 

“Còn nhớ khi anh và em mới ở bên nhau anh đã nói gì không?”

 

Giọng nói của anh ấy rất nặng nề.

 

Tôi bị hôn đến mức mơ hồ, dùng phần lí trí còn tỉnh táo để suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra câu nói sâu trong kí ức kia.

 

“Nhà anh có gia truyền nặng tình, nhận định một người thì vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

 

Lúc đó tôi không chút do dự đồng ý “Tất nhiên rồi”

 

Đó không phải lời mật ngọt dỗ người yêu giữa các đôi tình nhân sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoc-ba-thai-tu-deu-la-ban-trai-toi/chuong-2.html.]

 

Anh ấy muốn nghe, tôi đều có thể tùy tiện thề non hẹn biển với anh ấy, nhưng những lời hứa đó đưa vào thực tế có tác dụng gì chứ?

 

“Từ trước đến nay anh không nói những lời vô dụng.”

 

Phó Tễ dùng đầu mũi cọ nhẹ lên mặt tôi:

 

“Đối với anh mà nói, yêu đương và kết hôn không có gì khác biệt cả, đều là người mà anh đã xác định sẽ ở bên cả đời.”

 

“Thế giới của anh không có ly hôn, cũng không có chia tay, nguyên nhân chia tay với nửa kia chỉ có thể là do một trong hai người không còn trên thế gian này nữa mà thôi.”

 

“Thẩm Khương Khương, em thử trêu chọc anh nữa xem.”

 

6.

 

Bạo quân!

 

Tôi tức giận lườm anh ấy, duỗi tay muốn cào cấu vào cánh tay anh.

 

Anh ấy mặc kệ cho tôi cào cấu, dùng cánh tay còn lại xoa đầu tôi.

 

Đột nhiên anh ấy nói:

 

“Ba em gần đây đang hợp tác cùng với nhà họ Phó, em biết chuyện này không?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Anh tiếp tục nói:

 

“Nhà em cùng với các đối thủ cạnh tranh khác không có ưu thế, muốn lấy được dự án kia không dễ chút nào.”

 

“Anh có thể giúp em, nhưng em bắt buộc phải ngoan.”

 

“Chuyện chia tay không cho phép nhắc lại nữa, nếu còn có lần sau anh sẽ không nuông chiều em nữa, hiểu không?”

 

“...Anh!”

 

Tôi không thể tin: “Anh lại lấy công ty nhà em ra để uy h.i.ế.p em?”

 

“Anh có còn là người không hả Phó Tễ? Anh là cái đồ lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú, không bằng con ch.ó con lợn...”

 

“Không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng, không ai ép em phải giả làm người có văn hóa cả.”

 

Phó Tễ bất lực xoa ấn đường: “Khương Khương, anh chỉ muốn em ngoan ngoãn một chút thôi.”

 

“Em không ngoan anh không thể chuyên tâm làm việc được.”

 

“Em nói em muốn chia...’

 

“Được rồi, còn tiếp tục làm loạn nữa anh sẽ tức giận thật đấy.”

 

Anh ấy giơ tay lên bắt lấy ngón tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói nhẹ nhàng:

 

“Khương Khương, em cũng không muốn thấy dáng vẻ lúc anh tức giận đâu đúng không?”

 

Tôi lập tức im lặng.

 

7.

 

Lúc Phó Tễ tức giận thật sự rất đáng sợ.

 

Là đáng sợ trên mặt chữ.

 

Lần trước anh ấy tức giận là do tôi sốt cao còn thức đêm chơi game cả đêm, khiến cho bản thân sốt đến mức viêm phổi.

 

Phó Tễ ở bệnh viện sắc mặt lạnh lùng chăm sóc tôi, đợi đến lúc thân thể tôi khỏe rồi, anh ấy liền bắt tôi đến sân vận động, ép tôi chạy 5000 mét.

 

Loading...