[HOÀN/ZHIHU] PHẢN CÔNG - C16
Cập nhật lúc: 2024-11-06 20:02:09
Lượt xem: 510
Tôi cúi đầu, im lặng. Đôi mắt lạnh lùng của anh ta chuyển qua nhìn Mạnh Ninh: "Cô đang phạm tội. Dù có thoát khỏi đây, cô cũng sẽ phải trả giá."
Mạnh Ninh cười khẩy, ánh mắt đượm vẻ điên cuồng: "Trả giá? Anh nghĩ mình có thể thoát khỏi đây sao? Không, hôm nay các người sẽ không sống sót rời khỏi đây đâu!"
Ngọn lửa xung quanh bắt đầu nuốt chửng mọi thứ, sức nóng hừng hực khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi nhìn Cận Trạch, đôi mắt anh ta vẫn vững vàng, nhưng tôi thấy sự lo lắng đang dần hiện lên. Anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn, như thể muốn truyền cho tôi sức mạnh.
"Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em." Anh ta thì thầm, nhưng giọng nói có chút run rẩy.
Mạnh Ninh bước tới một bước, tay cầm can xăng vẫn chưa buông. "Chỉ cần bấm nút là mọi thứ sẽ kết thúc. Cô sẽ chết, Cận Trạch cũng sẽ chết, và tôi sẽ không còn phải sống trong cái bóng của cô nữa!"
Tôi nhìn cô ta, cảm giác tội nghiệp dâng lên. Mạnh Ninh từng là bạn của tôi, nhưng giờ đây, sự hận thù đã biến cô ta thành một kẻ điên cuồng. "Mạnh Ninh, nếu cô tiếp tục như vậy, cô ta sẽ hủy hoại chính mình. Không ai xứng đáng với điều này cả."
Cô ta cười khẩy: "Cô không hiểu đâu, Trần Dao. Cô đã có tất cả - tình yêu, sự nghiệp, và cả cuộc sống mà tôi luôn ao ước. Tôi chỉ muốn lấy lại những gì đã mất!"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc. "Nếu cô muốn trả thù, hãy tìm tôi chứ đừng liên lụy đến Cận Trạch. Anh ấy không có lỗi."
Cận Trạch kéo tôi về phía sau, ánh mắt quyết đoán: "Cô sẽ không dám làm hại chúng tôi."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trong khoảnh khắc đó, Mạnh Ninh chần chừ, sự điên cuồng trong ánh mắt cô ta bỗng nguôi ngoai. Nhưng chỉ một giây sau, cô ta lại lắc đầu, sự điên loạn trở lại: "Không! Không thể! Tôi sẽ không để cô được sống!"
Bỗng nhiên, Mạnh Ninh đổ cả can xăng ra đất, ngọn lửa lan rộng, làm cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Cận Trạch đột ngột đẩy tôi sang một bên, thùng xăng nặng nề đập vào người anh ta, chất lỏng cay nồng dội lên khắp cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoanzhihu-phan-cong/c16.html.]
Anh ấy bám chặt lấy Mạnh Ninh, khiến cô ta phải ngã vào người anh ta, hai người cuộn lại thành một quả bóng, gần như bị thiêu cháy trong lửa.
Chỉ trong giây lát, một ngọn lửa khổng lồ từ trên cao rơi xuống, va vào cả hai với sức mạnh tàn bạo. Tôi gần như nghe thấy tiếng xương gãy rõ ràng.
"Á—" - Mạnh Ninh hét lên chói tai. Cận Trạch, mặt tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi lạnh toát ra trên trán nhưng vẫn nghiến răng nhìn tôi: “A Dao, đi ra ngoài trước và kêu cứu." Giọng anh ta đột ngột ngưng bặt.
Có lẽ là vì anh ta đã nhìn thấy nụ cười không hề che giấu trên gương mặt tôi.
"Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn tôi mong đợi, từ tốc độ tiêu diệt nhà họ Mạnh cho đến kế hoạch trả thù của Mạnh Ninh. Và tôi có thể kế thừa mọi thứ từ anh một cách hoàn hảo mà không hề bị bẩn tay."
Tôi nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt từ Mạnh Ninh đến Cận Trạch, nụ cười trên môi tôi càng sâu hơn.
"Anh có nghĩ rằng hai người là một cặp tình nhân tuyệt vọng đã c.h.ế.t vì tình yêu?"
Cận Trạch ngơ ngác nhìn tôi, trong khi Mạnh Ninh bên cạnh, cột sống đã bị đánh gãy, hơi thở dần dần tắt ngấm. Ngọn lửa lan khắp cơ thể cô ta, mùi thịt cháy xông lên nồng nặc.
Chẳng mấy chốc sẽ đến lượt anh ta ta ta mà thôi. Không khí trước mặt tôi ngày càng loãng, khuôn mặt Cận Trạch đã nhuốm màu tím kỳ lạ vì thiếu oxy. Nhưng đôi mắt lạnh lùng vô cảm của anh ta dần dần ánh lên cảm xúc. Anh mở miệng, với vẻ khó khăn: "Em chưa bao giờ tha thứ cho anh à?"
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười nói câu cuối cùng: "Đoán xem, thật trùng hợp lúc cô ấy đổ nước sôi vào tai tôi thì lãnh đạo Phòng Giáo dục bỗng tình cờ xuất hiện?"
Sau đó, tôi quay người chạy ra khỏi tòa nhà tre đang bốc cháy bằng tất cả sức lực của mình. Đúng giây phút tôi chạy ra khỏi cửa, tòa nhà tre nhỏ phía sau tôi bỗng sụp đổ. Mọi thứ trở thành cát bụi.