[HOÀN/ZHIHU] PHẢN CÔNG - C10
Cập nhật lúc: 2024-11-06 19:55:50
Lượt xem: 346
Cận Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ camera giám sát.
Vì khoảng cách hơi xa nên chất lượng hình ảnh thực sự không rõ nét lắm.
Nhưng anh ta vẫn có thể thấy Trần Dao cầm ly nước đi xuống lầu, Mạnh Ninh liền vô cớ đuổi theo, túm lấy tóc cô, ấn đầu lọc t.h.u.ố.c lá lên cổ tay.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trần Dao hét lên thảm thiết, ném cốc nước trong tay mà không suy nghĩ. Giây tiếp theo, hắn tự mình bước qua cửa lao tới, bảo vệ Mạnh Ninh ở phía sau.
Anh ta không dám xem đoạn tiếp theo. Một khi đã bắt đầu, phần còn lại của cuộc điều tra sẽ dễ dàng hơn nhiều. Sau đó, liền cử người đến ngôi trường nơi hai người họ từng học trước đây. Một số bạn cùng lớp cũ của Mạnh Ninh và Trần Dao hiện vẫn đang ở lại trường cũ để giảng dạy.
Ngồi trong quán cà phê ngoài cổng trường, người bạn cũ thở dài: “Thật ra là một nữ sinh ghen tị với Mạnh Ninh nên đã báo cáo cô ấy hút thuốc với trường học. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ấy khẳng định rằng việc đó là do Trần Dao.”
“Cô ta không chỉ đốt tàn thuốc lên người cô ấy mà còn cố tình đập hộp cơm trưa của, sau đó trộn thức ăn thừa của người khác cho Trần Dao ăn, buộc cô ấy phải há miệng và dùng nó làm gạt tàn cho họ.”
“Gia đình cô ấy giàu có và quyền lực, không ai dám vì Trần Dao mà xúc phạm cô ấy.”
“Hơn nữa, Mạnh Ninh đã nói cho chúng tôi biết, mẹ của Trần Dao chính là kẻ thứ ba đã phá hủy gia đình cô ấy.”
“Nhưng sau đó mọi người đã đồn đại rằng cha của Manh ta ta Ninh khi còn đi học đã phải lòng mẹ của Trần Dao. Cha cô ấy đã cất giấu một bức ảnh và mẹ của Mạnh Ninh đã nhìn thấy. Bà ta đã làm ầm lên và ông ta đã nhắc đến việc ly hôn, khiến Mạnh Ninh và mẹ cô đã đổ hết tội lỗi vô duyên này lên người Trần Dao…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoanzhihu-phan-cong/c10.html.]
Những lời này được người điều tra truyền đạt nguyên văn đến Cận Trạch. Anh ta nhờ người bắt Mạnh Ninh nhưng cô ả đã chạy về nhà.
Cận Trạch trở lại bệnh viện, thấy Trần Dao ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh, ngước mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Cô thậm chí còn hơi cong khóe môi: “Anh đã kiểm tra chưa?”
Cận Trạch mấp máy môi, gần như tuyệt vọng nhìn cô: “…A Dao.”
Nước mắt lóe lên trong mắt Trần Dao, được bao phủ bởi một màn sương mù như tấm màn che.
“Cận Trạch, tôi đã thật sự mong chờ đám cưới của chúng ta đã lâu lắm rồi. Thực ra, tôi không có váy cưới đắt tiền hay nhẫn cưới có hay không cũng không sao cả. Đừng mời nhiều khách như vậy, chỉ cần người tổ chức hôn lễ là anh là được.”
“Tình trạng của tôi đã ổn định, tuy thính giác của tôi vẫn còn hơi nhạy cảm nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi. Mẹ tôi luôn lo lắng rằng tôi sẽ không thể tự chăm sóc bản thân mình. Tôi nghĩ anh có thể trấn an bà theo thời gian.”
“Vết thương của tôi không phải là giả, việc mất thính lực không phải là giả, bảy năm cô ấy ngồi tù cũng không phải là giả. Nếu anh thực sự thích tôi và tin tưởng tôi, làm sao anh có thể tin lời một người như Mạnh Ninh nói? Anh rất giỏi mà không phải vậy sao? Sự thật không khó tìm đến thế, vậy tại sao anh không muốn tìm hiểu kỹ?”
“Anh biết rất rõ ràng vì anh đã đồng cảm với cô ta nên cán cân trong lòng anh nghiêng về phía cô ta, nên anh sẵn sàng tin những gì cô ta nói vô điều kiện.”
“ Cận Trạch, chúng ta thật sự không có tương lai.”