Hoàng Triều - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-01 12:52:52
Lượt xem: 1,243
Ta đang tức giận, cô cô của ta đến.
Ta chỉnh lại y phục: "Tham kiến Hoàng hậu."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cô cô đầu đội phượng quan, tuy đã nhiều tuổi, nhưng phong thái vẫn như xưa.
Ánh mắt bà ấy trìu mến nhìn ta, vuốt ve n.g.ự.c ta: "Ta đều nghe nói rồi, Ngôn Nhi đừng tức giận, đừng tức giận, ngoan."
"Ta muốn phế Thái tử." Ta lạnh lùng nói.
"Phế Thái tử, vậy thì chỉ còn Hoài vương."
Hoàng thượng hiện giờ ít con, sống đến tuổi trưởng thành không có mấy người.
Lâm Hoài ca ca của ta qua đời, ngôi vị Thái tử là do Hoài vương và Triệu Hoan tranh giành.
Hoài vương là con trai của Giản quý phi, có nhà mẹ đẻ chống lưng.
Cô cô năm đó đã liên kết với hai mươi ba nhà ở Quan Lũng đưa Triệu Hoan lên ngôi vị Thái tử.
Hắn chỉ là kẻ nhặt được chỗ tốt.
"Triệu Hoan không an phận, tâm tư nhiều. Ta thấy cách hắn nhìn người khác giống như sói đói."
"Ngươi còn không kiểm soát được hắn sao?" Cô cô mỉm cười nhìn ta.
"Hắn là một tên võ phu, suốt ngày đánh cầu, cho hắn chút vàng bạc mỹ nữ, hắn sẽ không còn tâm trí đâu mà lo chuyện khác. Hoàng đế như vậy, không phải rất tốt sao?"
Cũng đúng.
Lúc trước khi lập Thái tử, cô cô cũng đã từng nói chuyện này với ta.
Mẫu thân của Triệu Hoan là một cung nữ thấp kém, mất sớm, hắn thậm chí còn chưa từng học hành tử tế, ta hoài nghi hắn còn không nhận ra được mấy chữ.
Sau khi Hoàng thượng bệnh nặng, cô cô buông rèm nhiếp chính, ta mang thân phận Lan Đài lệnh vào cung Phượng Tảo, soạn thảo tấu chương.
Triệu Hoan làm Thái tử lại không hỏi đến chính sự.
Mỗi tháng chi tiêu ăn chơi, đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật cũng không tệ.
"Nếu ngươi sớm gả qua đó, sinh cho hắn một đứa con, là có thể thoát khỏi hắn rồi." Cô cô nhìn ta, ánh mắt đầy ẩn ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoang-trieu/chuong-3.html.]
Ta không phủ nhận cũng không khẳng định: "Người đâu, đưa thêm nữ nhân đến cho hắn thị tẩm."
Ta cho Chương Lương Đệ một đám tang long trọng.
Tin đồn lại bắt đầu lan truyền trong đế đô.
Nói ta đến nay vẫn chưa gả vào Đông cung, là do Triệu Hoan không thích ta.
Triệu Hoan có ánh trăng sáng xuất thân dân thường, đối với ta, một tiểu thư nhà họ Tô, khinh thường không để ý.
Bất kể ta đoan trang, hiền thục đến đâu, đều yêu đơn phương hắn, cầu mà không được.
Lúc ta nghe được lời đồn này, đang vì cái c h ế t của Chương Lương Đệ mà buồn bực, ở nhà xem thiếu niên múa kiếm.
"Tuyệt vời, tuyệt vời." Ta uống một ngụm rượu hoa lê trắng, nhìn eo thon săn chắc của thiếu niên, không thể rời mắt. "Gia sư nào lại có tài đến vậy, có thể bịa ra câu chuyện như thế này cho ta và Thái tử điện hạ."
"... Là Nữ học."
"Choang" một tiếng.
Ta đập mạnh ly rượu xuống bàn.
Dưới gầm trời này ai cũng có thể truyền tai nhau những lời nhảm nhí này.
Nhưng Nữ học thì không được.
Nữ học là do mẫu thân ta thành lập, mời các bậc hiền tài trăm họ, dạy dỗ nữ nhi thế gia.
Nho giáo và Pháp gia đều được học, không kiêng kị gì.
Thành lập được ba mươi năm, đã có xu hướng vượt qua Thái học.
Tuy lúc nhỏ ta được dạy học ở Đông cung, nhưng vì duyên cớ của mẫu thân, nên cũng thường xuyên đến đây.
Vừa bước vào cửa, ta đã ngồi vào vị trí của Phu tử.
Các muội muội đang lười biếng lập tức im phăng phắc, đứng dậy hành lễ với ta: "Tham kiến Lan Đài lệnh."
"Nghe nói bài vở của các ngươi không đủ nhiều, ngày ngày học theo mấy bà cô đầu ngõ, buôn chuyện yêu đương, chuyện nhà người ta." Ta lạnh lùng nhìn bọn họ, "Ba mươi năm trước, Đại trưởng công chúa mới thành lập Nữ học, để cho các ngươi có thể học Tứ thư ngũ kinh, học sách lược trị quốc giống như nam nhân."
"Hiện nay trong triều ta chỉ có một mình Liễu Tế tửu là nữ quan đường hoàng, cũng chỉ là quan thất phẩm, ngay cả vào triều cũng không đủ tư cách.
"Các ngươi không lo học hành cho giỏi, không nghĩ cách làm sao để ra làm quan, lại có thời gian rảnh rỗi nói nhăng nói cuội. Sao vậy, muốn giống như nam nhân, gả vào nhà người ta, ở trong hậu trạch thêu thùa nấu nướng, làm vợ bé của người ta, dựa vào ân sủng của nam nhân mà sống sao?!"