Hoàng Quyền Phú Quý - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-13 16:50:37
Lượt xem: 5,696
Lúc này, Tiểu Bạch Hoa lên tiếng, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ: "Tỷ tỷ, muội và Hoàng thượng đến thăm tỷ, mau ra nghênh giá đi."
Vẫn không có ai đáp lại.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Tỷ tỷ có phải vẫn còn giận dỗi muội, không thèm để ý đến muội?" Tiểu Bạch Hoa nói, vành mắt đỏ hoe.
Giang Dữ Hoài lạnh lùng phất tay: "Người đâu, phá cửa!"
Tim ta đập thình thịch.
Cánh cửa "ầm" một tiếng bị phá tung, ngay sau đó, đám người ùa vào trong.
Ta bấm đốt ngón tay, đếm thầm: Một, hai, ba!
Tiếng thét chói tai vang lên, ta móc móc tai, thò đầu ra nhìn.
Lãnh cung đúng là lãnh cung mà!
Cả căn phòng trống huơ trống hoác, ngoài một chiếc giường ra thì chẳng còn gì khác.
Mà chiếc giường duy nhất này lại là một thứ đồ cũ kỹ, ọp ẹp, gồ ghề.
Ta đang cuộn mình trên chiếc giường tàn tạ này.
Cánh tay phải gắt gao ôm lấy thân thể, tay trái che khuất hai mắt.
Ồ, ta nhớ ra rồi.
Trong giây phút hấp hối cuối cùng, ta đã dùng hết sức lực lau khô nước mắt trên mặt.
Bởi vì ta không muốn khi t.h.i t.h.ể của mình bị người khác phát hiện...
Nghĩ rằng Lạc Trĩ là một tiểu cô nương khi đau chỉ biết khóc nhè!
Dưới thân là vệt m.á.u loang lổ, đã khô cạn, giống như t.h.i t.h.ể ta khô quắt tím bầm.
Một tia nắng ngoài cửa sổ xuyên qua khe cửa chiếu vào căn phòng, lại vừa vặn dừng lại ở chỗ cách mắt cá chân ta một tấc.
Khó trách, sau khi c.h.ế.t ta vẫn thích ôm chặt lấy mình.
Thì ra là lúc c.h.ế.t quá lạnh, quá đau đớn!
Một cỗ bi thương dâng lên trong lòng.
Ngoài cửa sổ bỗng nổi lên một trận gió lạnh, mang theo một mùi hôi thối thoang thoảng.
"Lạc Trĩ?"
Một lời thì thầm rất nhẹ lọt vào tai ta theo cơn gió lạnh.
Ta vô thức quay đầu lại nhìn bóng dáng cao lớn, màu vàng sáng trong đám đông.
Vẻ mặt của hắn quá bình tĩnh.
Hắn bình tĩnh đến mức ta bàng hoàng nghĩ rằng người hắn cưới nhiều năm không phải là ta mà là một người khác.
Mọi người sợ hãi quỳ xuống đất, chỉ còn lại Giang Dữ Hoài.
Thân hình cao lớn của hắn dường như có chút khom xuống, thân mình khẽ run, hai nắm tay siết chặt, cả người tỏa ra vẻ âm trầm đáng sợ.
Ta thực sự có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ hắn đau lòng vì cái c.h.ế.t của ta sao?
Ta lắc đầu phủ nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoang-quyen-phu-quy/chuong-7.html.]
Hắn sao có thể đau lòng vì ta chứ.
Cùng lắm hắn chỉ thấy tiếc nuối vì mất đi một quân cờ hữu dụng mà thôi.
Giữa ta và hắn, từ khoảnh khắc ta c.h.ế.t đi, đã chấm dứt hoàn toàn rồi.
Hiện tại, ta chỉ mong hắn mau chóng báo cho phụ thân đến nhận xác ta.
Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, người xưa có câu, hồn về cố hương.
Ta muốn được chôn cất nơi biên cương, gìn giữ những hồi ức tươi đẹp nhất.
Nơi đó có sa mạc mênh m.ô.n.g bất tận, có vó ngựa quân reo, nơi đó cuối cùng sẽ là nơi an nghỉ của ta.
Nhưng ta không ngờ tới...
Giang Dữ Hoài lại phát điên!
Từng tốp người áo đen từ trên trời giáng xuống, giữa kiếm quang và mưa máu, ta nghe thấy hắn lạnh lùng ra lệnh: "Kẻ nào nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Lạc Trĩ, g.i.ế.c không tha!"
Trong đám đông vang lên những tiếng cầu xin tha thứ đầy sợ hãi, rồi sau đó, m.á.u b.ắ.n tung tóe, lặng ngắt như tờ.
Những bông hoa đỏ khắp nơi trong lãnh cung, đua nhau khoe sắc.
Người nọ lạnh lùng đứng giữa núi thây biển máu, vẻ mặt tối tăm, như ác quỷ bò lên từ địa ngục.
Đầu của đại thái giám lăn vài vòng, cuối cùng dừng lại bên chân ta, ta và hắn chạm mắt nhau.
Vẻ sợ hãi và không cam lòng trong mắt hắn khiến ta bất giác rùng mình.
Từ khi nào mà Giang Dữ Hoài trở nên khát m.á.u đến vậy!
Lúc này, Tiểu Bạch Hoa đang quỳ dưới chân hắn với mái tóc rối bù, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Hắn vậy mà ngay cả Hoàng hậu cũng không tha?
"Ngươi đã biết từ trước rồi, đúng không?"
Giang Dữ Hoài cầm một thanh trường đao, lưỡi đao lướt nhẹ trên gương mặt Hoàng hậu, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tim ta như nhảy lên tận cổ họng.
Giọng nói của hắn vẫn dịu dàng như trước, không đợi Tiểu Bạch Hoa trả lời, Giang Dữ Hoài tự nói: "Chiếu cáo thiên hạ, Hoàng hậu vô đức, hãm hại phi tần, tước đoạt phong hiệu, giáng xuống làm thứ dân."
Hắn nói ra những lời này một cách nhẹ nhàng.
Ta như bị sét đánh ngang tai, c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Giang Dữ Hoài a Giang Dữ Hoài, ngươi ngay cả khi ta đã c.h.ế.t rồi mà vẫn muốn lợi dụng ta.
Lợi dụng cái c.h.ế.t của ta, khiêu khích mâu thuẫn giữa văn thần võ tướng, để ngươi ngồi đó hưởng lợi!
Thật là mưu kế thâm sâu, tâm cơ khó lường, ta vậy mà không hề biết người đầu ấp tay gối với mình lại đáng sợ đến vậy.
Tiểu Bạch Hoa đã bị dọa choáng váng.
Nàng ta cũng thật ngốc, trách không được cứ ngấm ngầm bảo Giang Dữ Hoài đến thăm ta.
Chắc hẳn là đã biết ta c.h.ế.t rồi, nhưng lại sợ phải chịu trách nhiệm.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Cả ta và nàng ta, đều chỉ là quân cờ trong tay Giang Dữ Hoài mà thôi.
Giờ đây, quân cờ đã vào vị trí, hắn thân là người chơi cờ sao có thể không ra tay.