HOÀNG PHI MẮC CHỨNG SỢ GIAO TIẾP - 6

Cập nhật lúc: 2025-03-12 22:03:21
Lượt xem: 3,496

04

 

Đêm hôm ấy, ta và Lý Thừa Chí tựa vai bên nhau trên long sàng, trò chuyện mãi cho đến khi đôi nến long phụng cháy đến tận cùng.  

 

Hơi ấm của hắn bao bọc lấy ta trong màn đêm, hương long tiên nhàn nhạt trên người hắn phảng phất quanh chóp mũi ta.  

 

Năm đó, cuộc trò chuyện giữa chúng ta bị gián đoạn, chưa kịp thỏa lòng.  

 

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể cạn chén bồi hồi, lặng đèn trò chuyện.  

 

Hắn cởi bỏ áo lụa của ta, cúi xuống hôn lên môi ta.  

 

Đêm ấy, xuân ý miên man.  

 

*

 

Người ta vẫn nói:  

 

"Đương quyền ai nể mặt, tri kỷ hiếm vô cùng."  

 

Mà hiếm hoi hơn cả, tri kỷ ấy lại là bậc đế vương, và nay trở thành phu quân của ta.  

 

*

 

Khi ánh bình minh vừa ló dạng, hắn vẫn ôm chặt lấy ta, không chịu buông tay, tựa bên tai ta thì thầm biết bao lời trong lòng.  

 

Thậm chí, hắn còn vùi đầu vào lòng ta, như thể vẫn là chàng thiếu niên năm ấy.  

 

Hắn chưa từng nhắc đến triều chính, nhưng khi chạm vào gương mặt gầy guộc của hắn, ta hiểu hắn đã phải trải qua những tháng năm chẳng hề dễ dàng.  

 

Người như hắn, tìm được một tri kỷ, hẳn là điều vô cùng hiếm có.  

 

Bởi lẽ hắn và ta vốn là cùng một kiểu người—cô độc, lập dị, chẳng hợp với thế gian.  

 

Nhưng dù ta là khuê nữ hay phi tần, vẫn còn có thể sống tùy ý theo tâm tính mình.  

 

Còn hắn, đã là thiên tử, mỗi ngày phải khổ tâm xử lý chính sự, chèo chống thế cuộc, ứng phó muôn người, không thể tùy tiện mang bộ dáng mỏi mệt ra trước mặt kẻ khác.  

 

*

 

Khi thái giám bưng hoàng bào tiến vào thỉnh an, ta nhìn hắn chăm chú—  

 

Ánh mắt hắn khi nhìn long bào sắc vàng rực rỡ, chứa đựng sự mệt mỏi tận cùng.  

 

Nhưng một khi mặc hoàng bào vào người, đội lên cửu quan, mang vào hài ngọc, như thể hắn đã khoác lên một chiếc mặt nạ, hoàn toàn che giấu con người thật của mình.  

 

Hắn phất tay áo rộng, thoáng chốc hóa thành một vị quân vương uy nghiêm, hùng vĩ, hoàn toàn khác với người tối qua tựa vào lòng ta mà thở than.  

 

Năm xưa, hắn còn là thái tử, có thể trốn ra giả sơn đào tổ kiến, trốn tránh những ràng buộc nơi cung cấm.  

 

Nhưng nay, hắn đã là hoàng đế, không còn cách nào sống như khi trước nữa.  

 

*

 

Trước khi rời đi, hắn vẫn còn lưu luyến nhìn ta.  

 

Ta bình thản khoác lên thân phận phi tần, quỳ xuống hành lễ, chậm rãi nói:  

 

"Thần thiếp tuổi trẻ, tư chất nông cạn, không dám chuyên sủng.  

 

Chỉ cầu có thể an ổn sống qua ngày, không gây sóng gió."  

 

Hắn chỉ thở dài một hơi, đáp một câu:  

 

"Trẫm biết rồi."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoang-phi-mac-chung-so-giao-tiep/6.html.]

 

Rồi quay người bước lên long liễn, rời đi.  

 

*

 

Ta vốn nghĩ rằng mình có thể tiếp tục những tháng ngày yên bình, không vướng vào thị phi.  

 

Nhưng hậu cung chính là hậu cung, tin tức còn truyền nhanh hơn mọc cánh.  

 

Kể từ đêm hôm ấy, ngoài hoàng hậu hễ gặp ta là lật mặt, những người khác đều đối xử với ta bằng nụ cười ngọt như mật.  

 

Gia Quý phi ngày nào cũng mời ta đến ngự uyển ngắm hoa thưởng cá, Từ quý nhân thì cách ngày lại sai người mang tổ yến, trà ngon đến biếu tặng.  

 

Cung điện của ta bỗng chốc trở thành nơi tấp nập, lễ vật nối tiếp nhau không dứt—phấn son, gấm vóc, vàng bạc, ngọc ngà…  

 

Ta bị quấy rầy đến phát chán, thật muốn treo một tấm biển ngoài cửa:  

 

"Chủ nhân đã đi ngủ, miễn làm phiền."  

 

Nhưng nhìn ánh mắt của các phi tần, ta biết—  

 

Bọn họ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.  

 

*

 

Ta vẫn muốn sống yên ổn, không gây thị phi.  

 

Nên những buổi yến tiệc, hoa hội, nếu có thể từ chối, ta nhất quyết từ chối.  

 

Còn nếu không thể thoái thác, ta cũng chỉ miễn cưỡng đến ngồi, nói vài câu khách sáo, rồi kiếm cớ rời đi.  

 

*

 

Rồi, ta nhận ra ánh mắt của họ dần thay đổi.  

 

Trước đây, bọn họ khinh thường ta vì tính cách lập dị, bởi vì ta không được sủng ái, nên họ cũng chẳng buồn để ý đến ta.  

 

Nhưng bây giờ, ta được sủng ái, dù miệng cười duyên dáng, nhưng ánh mắt họ lại căm ghét đến mức chỉ muốn xé xác ta ra.  

 

Suy nghĩ hồi lâu, ta quyết định vẫn là đóng cửa ôm mèo mới là chính đạo.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Sau đó, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra với ta.  

 

Trước tiên, sau khoảng một tháng, ta bỗng dưng thường xuyên buồn nôn, đôi lúc còn nôn khan ra nước chua.  

 

Súc Hồng vỗ lưng ta, vui vẻ nói:  

 

"Chắc chắn Chủ tử đã có thai!"  

 

*

 

Tính toán ngày tháng, quả thực kinh nguyệt của ta đã không đến đúng hạn.  

 

Gia Quý phi không biết làm sao mà nghe tin nhanh như vậy, lập tức mang đến một tượng Quan Âm Tống Tử, còn có cả yếm trẻ con, khóa vàng, vừa nắm tay ta, vừa liên tục chúc mừng.  

 

Súc Hồng vui mừng chuẩn bị đi truyền ngự y, nhưng ta vội vàng ngăn lại.  

 

Bởi vì ta chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sau đó—  

 

Phải tiếp đón Thái hậu, Hoàng hậu, Hoàng thượng, Quý phi, tam cung lục viện…  

 

Đến khi sinh con xong, còn phải tiếp tục tiếp đón một lượt nữa.  

 

Rồi còn tiệc bách nhật, tiệc đầy năm…  

 

Chỉ nghĩ thôi mà hai bên thái dương đã đau nhói.

Loading...