HOÀNG HÔN ĐÃ BUÔNG, LẶNG CHỜ BÌNH MINH - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-11-09 01:46:39
Lượt xem: 915
6
Tối hôm đó, Mạnh Vãn Thu đá văng cửa phòng tôi, ánh mắt như rắn độc ngập tràn căm hận.
"Là mày đã đặt điều nói xấu tao trước mặt ba mẹ tao phải không, Lục Mộ? Mày còn trơ trẽn hơn tao tưởng! Đừng nghĩ rằng tao sẽ rời xa A Dao chỉ vì thế! Cả đời này anh ấy chỉ thuộc về tao, còn mày... chỉ là đứa đê tiện, bám cũng chẳng ai cần!"
Tôi gấp cuốn sách lại, bình tĩnh nhìn người phụ nữ đang nổi điên trước mặt mình. Sống lại lần nữa, tầm mắt cô ta vẫn chỉ dừng lại ở việc bám víu đàn ông.
Có lẽ sự điềm tĩnh của tôi đã kích thích cô ta, hoặc có lẽ vì không thấy tôi ghen tuông hay phát điên như mong đợi, Mạnh Vãn Thu vuốt lại tóc, để lộ một vết đỏ nổi bật trên cổ, rồi đầy đắc ý khoe khoang.
"Tối qua, A Dao cuồng nhiệt lắm, đến mức khiến tao hơi đau đấy. Chẳng ai nghĩ được rằng sau này anh ấy sẽ..."
Cô ta dừng lại, cong môi, ánh mắt càng thêm ngông cuồng, hơi thở nóng phả vào mặt tôi, giọng điệu đầy đe dọa.
"Đừng mơ đến anh ấy, mày có tư cách gì để tranh giành với tao chứ? Với mức lương ba bốn triệu mỗi tháng sau khi tốt nghiệp, hay bằng cách dụ dỗ người cha nuôi vô dụng của mày?"
Một tiếng sét như nổ tung bên tai, cảm giác như bị tước đi thính giác, chỉ còn tiếng vang gào rú trong đầu.
Tôi đã từng nghĩ rằng Nhiễm Dao sẽ bị cuốn hút bởi Mạnh Vãn Thu, cũng đã đoán trước rằng giữa họ có quan hệ mờ ám, nhưng tôi không ngờ anh ta lại nhìn nhận tôi theo cách như vậy.
Dụ dỗ?
Chàng trai năm nào từng xông vào nhà, đánh kẻ cầm thú kia đến mức m.á.u thịt lẫn lộn; chàng trai từng che chở tôi trong cơn mưa bão, bảo rằng mọi chuyện không phải lỗi của tôi và dịu dàng an ủi... cuối cùng lại nhìn tôi như thế này sao?
Tôi siết c.h.ặ.t đ.ầ.u bút, đầu bút sắc nhọn đ.â.m vào da thịt mà không chút cảm giác đau. Dưới ánh đèn chiếu từ trên cao, tôi nhìn thẳng vào mắt Mạnh Vãn Thu.
Có lẽ vì cuối cùng ánh mắt tôi cũng lộ ra chút giận dữ, cô ta trở nên hưng phấn lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoang-hon-da-buong-lang-cho-binh-minh/chuong-6.html.]
"Thật sự là vậy à? Ban đầu tôi còn không tin, Lục Mộ, cô đúng là đê tiện... Á!"
Tôi bất ngờ đứng lên, đè cô ta xuống bàn, đầu bút nhọn chĩa vào lòng bàn tay cô và đ.â.m mạnh.
Đầu bút gãy, mu bàn tay của Mạnh Vãn Thu bị đ.â.m thủng, m.á.u đỏ tươi chảy ra, nổi bật trên làn da trắng như sứ, trông vô cùng chói mắt.
Cô ta ôm tay kêu thét: "Lục Mộ, cô điên rồi!" Cô ta nhặt chiếc kéo cắt giấy trên bàn lên và lao về phía tôi.
Nhìn thấy bóng người xông vào từ ngoài cửa, tôi khựng lại một giây, nghiêng đầu tránh đi. Mũi kéo sắc bén lướt qua cổ tôi, để lại một vệt máu, dòng m.á.u chảy dọc theo cổ xuống xương đòn, thấm ướt cổ áo váy trắng. Tôi cắn chặt răng chịu đau mà không bật ra một tiếng.
Một đôi tay thon dài đặt lên vết thương, người đàn ông trước mặt với đôi mày lạnh như băng ngày đông, ánh mắt sắc bén quét qua kẻ gây sự.
"Tốt nhất là cô nên cho tôi một lời giải thích!"
Thấy anh bảo vệ tôi, sắc mặt Mạnh Vãn Thu đột ngột đanh lại, vốn định kêu oan rằng tôi đã ra tay trước, nhưng trong thoáng chốc, trong đầu cô ta lại hiện lên hình ảnh lạnh lùng bạc tình của người đàn ông này ở kiếp trước.
"Nhiễm Dao, anh lại bênh cô ta sao? Em mới là bạn gái của anh!"
Vết thương ở cổ truyền đến cảm giác run rẩy khi tiếp xúc với bàn tay anh, tôi quay mặt đi, tránh khỏi sự chạm vào của anh.
Nhiễm Dao cau mày, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, giọng khàn khàn: "Em không sao chứ?"
Tôi nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nói.
"Cút ra ngoài!"