Hoàng Hậu Trở Về - 11
Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:55:19
Lượt xem: 282
Đế hậu lầm tưởng Sở Hạp thích ta, mà thân phận đích nữ nhà họ Tống của ta xứng đáng làm Thái tử phi nhất, bèn ban hôn cho chúng ta. Sở Hạp đương nhiên không đồng ý, lập tức quỳ trước mặt Tiên đế, thỉnh cầu rút lại thánh chỉ. Hắn quỳ suốt ba ngày. Hắn còn thề thốt, nói cả đời chỉ yêu Tống Khanh, ngoài nàng ra, ai cũng không cần, không ai có thể thay đổi quyết định của hắn.
Thế nhưng, Thái tử phi sao có thể là một thứ nữ. Tiên đế nổi giận, hạ lệnh giam lỏng hắn, không cho phép hắnvà Tống Khanh gặp lại nhau nữa.
Nói đến Sở Hạp người này, nếu thật lòng đặt một người trong tim, sẽ làm đến chuyên tâm một lòng, có đầu có cuối. Nếu không, ta cũng sẽ không vì đôi mắt này, mà được sủng ái độc nhất hậu cung.
Bởi vì không thể ra ngoài, Sở Hạp liền tuyệt thực ở Đông cung, liên tục nửa tháng, hắn không ăn không uống, thân thể căn bản không chịu nổi, nghe nói hắn đã nhiều lần ngất đi vì đói. Tiên đế và hắn thật giống nhau, bất kể trước sau khuyên can thế nào, hai người cũng không chịu nhượng bộ, hai bên giằng co không dứt. Ta chỉ có thể trong lòng lo lắng cho hắn, đau lòng cho hắn.
Mọi chuyện vốn không có chút chuyển biến nào, cho đến khi Tống Khanh tìm đến ta, còn chưa mở lời, đã quỳ xuống. "Tỷ tỷ, cầu xin tỷ cứu Sở Hạp đi, chàng ấy người này cố chấp như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này, chàng ấy sẽ c.h.ế.t mất!"
Ta cũng muốn cứu, nhưng hắn không thích ta, ta làm sao cứu được. Lúc này, nàng ấy nhét một lọ thuốc nhỏ vào tay ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoang-hau-tro-ve/11.html.]
"Đây là một loại tình hương, chỉ cần vài giọt, là có thể khiến người không thích ngươi yêu ngươi như mạng, một lòng một dạ. Ta biết ta chỉ là thứ nữ, căn bản không thể làm Thái tử phi, nên ta chỉ cần nhìn chàng từ xa là đủ, không mong cầu một đời một kiếp một đôi người. Tỷ tỷ, tỷ hãy gả cho chàng đi, ta biết tỷ thích chàng, tỷ nhất định có thể khiến chàng hạnh phúc vui vẻ!"
Ta bị lời nàng nói làm cho sững sờ, hồi lâu không lấy lại tinh thần. Lúc đó, ta chưa nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta, chỉ cảm thấy nàng ta thật lương thiện vĩ đại, sẵn sàng vì người mình yêu mà từ bỏ hạnh phúc của bản thân. Ta vừa áy náy vừa cảm động, thậm chí còn cảm thán ông trời lại cho ta cơ hội tốt như vậy.
Vốn dĩ ta không muốn xen vào tình cảm chàng mãi mãi, dù chàng không có tình cảm với ta, ta cũng cam lòng. Bây giờ, Tống Khanh lại chủ động nhường lại, nếu nói không động lòng, là giả dối. Mặc dù đây là thuốc cấm, lại càng là hành động trái với lẽ trời, trái với luân thường đạo lý, căn bản không được người đời chấp nhận. Nhưng dục vọng của ta đối với Sở Hạp quá lớn, đến nỗi quên mất việc suy nghĩ hậu quả, nếu sau này chàng tỉnh lại, liệu có tha thứ cho ta không.
Ta cuối cùng không chút do dự mà gật đầu. "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dùng cả sinh mệnh để yêu chàng, bảo vệ chàng, cảm ơn ngươi, đã cho ta cơ hội này."
Thế là, ta vào cung bái kiến Đế hậu, sau đó cùng nàng ta đi thăm Sở Hạp, nhân cơ hội bỏ tình hương vào trà của chàng.
Ta nhìn hắn từng chút một uống cạn trà, nụ cười trên khóe môi càng thêm sâu. Dù sau này hắn có hận có oán ta, nhưng dù sao cũng đã từng yêu nhau, ta không tin hắn sẽ không nhớ đến tình nghĩa xưa. Cho dù hắn thật sự rời đi, ta cũng nguyện dùng nửa đời sau của mình, để đổi lấy một đoạn tình yêu của chàng hắn cho ta.
Sau ngày hôm đó, Sở Hạp hoàn toàn quên Tống Khanh, trong lòng hắn nghĩ nhớ đều là ta, ta trở thành người hắn yêu nhất. Một tháng sau, Thái tử thành hôn, ta mười lăm tuổi ngồi trên kiệu hoa về Đông cung, ta dưới sự chứng kiến của mọi người, trở thành thê tử duy nhất của hắn.