Hoàng đế zô tri - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:01:15
Lượt xem: 110
Theo lẽ thường, trong màn đêm yên tĩnh, cô nam quả nữ ở trong đình trú mưa, đây là cơ hội thượng đế ban tặng cho hai người bùng nổ tình yêu.
Ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của Hoàng hậu và từ từ giơ tay lên.
Hoàng hậu cũng im lặng nhìn ta, có vẻ lo lắng và cũng từ từ giơ tay lên.
"Bạch!"
"Bạch!"
Tiếng vỗ tay rất to, Hoàng hậu và ta mỗi người đập dính một con muỗi vừa hút m.á.u no căng.
“Bệ hạ, sao chúng ta không chạy vào hoàng cung nhỉ?”
"Không sao đâu. Mưa sẽ sớm tạnh thôi. Mưa bóng mây ấy mà, sẽ sớm tạnh thôi" Ta kiên quyết nói.
Nửa canh giờ sau, Hoàng hậu gãi gãi các vết muỗi đốt và bất lực nhìn ta.
“Không phải Bệ tạ đã nói mưa sẽ sớm tạnh sao?”
Ta cố kìm lại cảm giác muốn gãi vì ngứa, tiếp tục kiên quyết nói: “Không sao đâu. Chúng ta cũng đi lâu rồi, Lý Công công và Trương ma ma sẽ đến tìm.”
Ấy vậy mà cũng đã đứng đây đập mũi nửa canh giờ rồi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
"Bệ hạ, thần thiếp buồn ngủ quá, vừa buồn ngủ vừa ngứa ngáy, bàn tay cũng đau."
Hoàng hậu giơ đôi tay đầy vết m.á.u do đập muỗi lên.
"Mấy tên k-hốn kiếp này, trẫm mất tích lâu như vậy vẫn không đi tìm, khi trở về trẫm nhất định sẽ trừng phạt bọn chúng."
Ta không nhịn được, ngứa quá.
Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn ta, cau mày nói: “Nhưng Bệ hạ này, Lý Công công và Trương ma ma không biết chúng ta đã chạy ra ngoài, tưởng rằng chúng ta đang ở trong tẩm cung.”
Ta……
22
Tại Phượng Nghi Cung, Trương ma ma lấy thuốc mỡ và bôi cho Hoàng hậu.
"Bệ hạ, sau này đừng ra ngoài một mình, nếu nô tỳ không đến đón, Bệ hạ và Hoàng hậu sẽ bị muỗi cắn."
"Ồ, trẫm biết."
Nhìn những đốm đỏ nhỏ do bị muỗi đốt trên chiếc cổ thon thả và trắng trẻo của Hoàng hậu, ta cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Hậu quả của việc này là tấu chương của ta không được phê duyệt, nhưng ta không còn cách nào khác là phải thiết triều với vẻ mặt tội lỗi.
Vì tối qua ngủ không ngon nên ta đau đầu khi đối mặt với đám đại thần đang tranh cãi bên dưới.
Hai vị quan có quan điểm khác nhau về vấn đề này và rất khó để đưa ra quyết định.
Đang lúc bất lực, Thừa tướng đã đứng lên đề xuất một giải pháp có lợi cho cả hai phía.
Ta liếc nhìn Thừa tướng với vẻ biết ơn, nhưng khuôn mặt của nam nhân đó lại vô cảm.
Sau khi thiết triều, Thừa tướng theo ta trở lại ngự thư phòng với lý do có chuyện quan trọng muốn bàn với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoang-de-zo-tri/7.html.]
Ta miễn cưỡng hạ lệnh cho Lý Công công dâng trà cho Thừa tướng.
Vừa ngồi xuống, định uống chút nước để làm dịu cổ họng, Thừa tướng đã lên tiếng.
“Bệ hạ, dù Hoàng hậu giống như tiên nữ thì người cũng phải chú ý tiết chế.”
Ngụm nước ta vừa nuốt vào đã trào ra.
Thừa tướng vậy mà khen ngợi nữ nhi nhà mình? Nữ nhi đã xuất giá rồi, có còn là người của phủ Thừa tướng đâu!
Hoàng hậu và ta xem nhau là huynh đệ nằm chung một giường. Nhưng điều này ta không thể nói, và ta cũng không dám nói. Sợ rằng Phu nhân của Thừa tướng sẽ trực tiếp đưa thuốc bổ vào cung.
"E hèm, hôm qua trẫm ngủ không ngon."
Vè mặt Thừa tướng kiểu "đoán xem ta có tin hay không", trước khi rời đi còn nhìn ta như thể đang nhìn một sinh vật lạ.
Còn ta, ta đang cảm thấy khó chịu! ! !
23
Thừa tướng vừa rời đi, Hoàng hậu đã đi tới. Nàng lập tức lao vào vòng tay ta.
Này này này! ! ! Chẳng lẽ Hoàng hậu đã ngộ ra và chủ động ôm ta? Liệu ta và nàng có thể vượt qua tình huynh đệ để trở thành tình phu thê không?
Ngay lúc ta đang cảm thấy tự mãn thì người trong tay ta khịt khịt mũi.
Ta cúi đầu nhìn Ngụy Băng Hạ, thấy nàng đang ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Ta nhanh chóng bế nàng lên và đặt nàng lên giường.
Vừa lúc ta định truyền thái y thì Trương ma ma đã tới.
"Bệ hạ, Hoàng hậu vừa đến kỳ quý thủy." (癸水: rơi dâu)
Không ngờ nữ nhân đến kỳ quý thủy lại đau đớn như vậy, ta đau lòng vén tóc ra khỏi trán Hoàng hậu, cảm thấy bất lực và mềm lòng.
Đau thế mà nàng vẫn đến bên ta, thật là dính người mà.
"Bệ hạ, đưa tay cho thần thiếp!" Hoàng hậu nũng nịu
"Ừ~ trẫm đây. Có chuyện gì vậy? Có đau lắm không? Không sao đâu. Hãy nắm lấy tay trẫm, trẫm sẽ tiếp thêm sức mạnh cho nàng."
Sau đó tay ta xuyên qua áo khoác và đặt lên vùng bụng dưới của nàng, chỉ cách một lớp quần lót mỏng. Ta cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên.
Hôm nay là một ngày đẹp trời. Hoàng hậu đang làm gì vậy?
"Bệ hạ, xoa bụng giúp thiếp. Bụng thiếp đau quá."
…
"Ồ"
Hỏi sao đột nhiên lại tới đây tìm ta, thì ra là muốn một chiếc lò sưởi có thể xoa bóp.
Có lẽ cơn đau đã dịu đi, Ngụy Băng Hạ chớp mắt, cảm thấy hơi buồn ngủ, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Lòng ta có chút hồi hộp, ta giơ tay vuốt ve lông mày của nàng, đây là lần đầu tiên ta thấy nàng trầm lặng và ngoan ngoãn như vậy.