Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOÁN THANH KHÊ - 6

Cập nhật lúc: 2025-01-22 00:05:55
Lượt xem: 948

Đêm đó, cũng có ánh trăng đẹp như đêm nay.  

 

Chỉ là khi ấy, tiếng sói tru vang khắp núi rừng, thiếu niên kia ôm chặt ta vào lòng để bảo vệ.  

 

Gương mặt nghiêng đầy kiên nghị của hắn khi đó, cũng đẹp tựa thiếu gia trước mắt bây giờ.  

 

Ta nhìn khuôn mặt không tì vết như ánh trăng của thiếu gia, lặng lẽ thở dài trong lòng.  

 

Ánh trăng đẹp như thế này, thật sự rất lâu rồi ta chưa được thấy.  

 

08

 

Ngày hôm sau, hành lý của ta bị chuyển thẳng vào phòng thiếu gia.  

 

Chẳng phải đã nói là ta chỉ thay ca cho ca ca một thời gian thôi sao?  

 

Tại sao ngay cả giường của ta cũng bị chuyển vào đây rồi?  

 

Công việc hầu hạ thiếu gia tuy nhẹ nhàng, nhưng ta luôn cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả việc hầu hạ tiểu thiếp ngày trước.  

 

Vẫn là nhóm lửa đun nước hợp với ta hơn.  

 

Quản gia nói, bệnh của thiếu gia có thể tái phát bất cứ lúc nào, phải túc trực cả ngày lẫn đêm để kịp thời "hạ hỏa" cho hắn.  

 

Còn về giường ngủ... Quản gia bảo trước đây ca ca ta toàn phải trải chiếu ngủ dưới đất, giờ ta được ngủ trên giường, đây là ân điển đặc biệt của thiếu gia ban cho.  

 

Ta nhìn quản gia đầy bất lực. Nói vậy chẳng lẽ ta còn phải cảm tạ hắn sao?  

 

*

 

Mặt trời lặn, bầu trời dần tối, ta thở dài một hơi.  

 

Dù không cam lòng, ta vẫn phải bước vào phòng thiếu gia.  

 

Vừa vào đến nơi, ta đã thấy thiếu gia nửa nằm trên giường, tay cầm sách đọc.  

 

Hắn chỉ liếc ta một cái, rồi lại chú tâm vào quyển sách trong tay.  

 

Ánh nến mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt hắn, tôn lên vẻ ôn hòa, sáng sủa.  

 

Thấy ta đứng chần chừ không bước vào, hắn cất giọng khàn khàn hỏi:  

"Tối nay muốn chơi gì?"  

 

Ta sững lại trong giây lát, rồi bất chợt nghĩ ra một ý.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta cố nhịn cười, bước chậm về phía hắn, từ trong người lấy ra một dải lụa đỏ.  

 

Hắn nhìn dải lụa trong tay ta, bật cười nhẹ:  

"Ngươi lại đang bày trò gì đây?"  

 

Ta dùng dải lụa bịt kín mắt hắn, buộc thật chặt một nút, rồi đỡ hắn đi đến trước bàn.  

 

Ta nói với hắn:  

"Cái này gọi là 'vẽ trong bóng tối', bịt mắt vẽ tranh sẽ thú vị hơn nhiều."  

 

Đợi hắn cầm chắc bút, ta lặng lẽ lui ra xa, vừa bước vừa nhẹ nhàng nói:  

"Thiếu gia, ta ở ngoài phòng, không làm phiền ngài…"  

 

Nhưng dù đã bịt mắt, hắn vẫn nhanh như chớp bắt lấy tay ta, giữ chặt eo ta, kéo ta vào lòng.  

 

Hắn cười khẩy:  

"Kỹ thuật nhập môn của học vẽ là luyện vẽ bút trong bóng tối. Người cần luyện là ngươi, chạy đi đâu vậy?"  

 

Nói xong, hắn còn cố tình bổ sung một câu, như đ.â.m thêm nhát d.a.o vào tim ta:  

"Phương pháp này, ta đã thành thạo từ năm ba tuổi."  

 

*

Chết tiệt thật.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoan-thanh-khe/6.html.]

Giúp thiếu gia "hạ hỏa" mà khiến cả người ta toát mồ hôi lạnh.  

 

Công việc này thật không phải dành cho con người.  

 

Ngày mai, nhất định ta phải tìm ca ca mà đổi ca trực lại!  

 

09

 

Sáng sớm, ta liền đi tìm ca ca.  

 

Nhưng hắn không còn nằm trong phòng nữa.  

 

Quản gia bảo ca ca ta đã bị điều đi nhóm lửa đun nước.  

 

Hắn khỏe mạnh, sức lực hơn người, một mình có thể làm bằng mấy nha hoàn nhóm lửa.  

 

Từ nay, hắn sẽ không quay lại viện của thiếu gia nữa.  

 

"Vậy sau này, công việc của huynh muội nhà ngươi cứ hoán đổi cho nhau đi," quản gia nói.  

 

Nghe xong, đầu ta như bị nổ tung.  

 

Chẳng phải vậy nghĩa là ta sẽ phải vất vả toát mồ hôi mỗi đêm sao?  

 

Mặc dù không cam lòng, nhưng ta chỉ là một tiểu nha hoàn, nào có gan để nói "không"?  

 

*

 

Kỳ lạ thay, dạo gần đây thiếu gia phát bệnh thường xuyên hơn.  

 

Ca ca ta kể rằng trước kia, thiếu gia chỉ phát bệnh vào ban đêm.  

 

Nhưng giờ đây, cơn bệnh cứ kéo dài mãi không dứt.  

 

Sáng sớm, tinh thần hắn đầy hỏa khí, dùng bút chọc qua chọc lại trên mặt ta đến khi ta bị cù ngứa mà tỉnh dậy, rồi kéo ta dậy để vẽ lông mày.  

 

Ra ngoài trở về, trên người mang theo mùi nắng thoang thoảng dễ chịu, hắn vừa kêu nóng vừa tự nhiên nắm lấy tay ta, bảo muốn "trổ tài".  

 

Ban đêm, hắn lại thường xuyên không kiềm chế được, ép ta vào bàn, chế nhạo rằng kỹ năng vẽ của ta quá thô vụng.  

 

Quản gia nói rằng, thiếu gia cười nhiều hơn trước đây rất nhiều.  

 

Nhưng ta lại cảm thấy, bệnh của hắn càng lúc càng nặng.  

 

Cứ tiếp tục thế này, đợi đến khi phu nhân trở về, chắc chắn bà sẽ trách tội ta.  

 

Ta cần phải nghĩ cách để giúp thiếu gia khỏi bệnh.  

 

*

 

Hôm ấy, thiếu gia tô vẽ gì đó lên mặt ta rồi mãn nguyện bước ra khỏi cửa.  

 

Nhìn vào gương, ta thấy đôi lông mày vừa được vẽ tinh tế, làm khuôn mặt ta bỗng trở nên thanh thoát hơn hẳn.  

 

Lông mày thanh nhã như vậy, tựa như phong cách trong tranh của thiếu gia – không chút phô trương, nhưng từng nét đều toát lên khí chất.  

 

"Tranh như người," ta thầm nghĩ.  

 

Thiếu gia quả thật phong độ xuất chúng, chỉ là dường như trên người hắn luôn mang theo chút u sầu.  

 

Ta nhìn bức tranh thiếu gia để lại trên bàn, bất giác chìm vào suy nghĩ.  

 

*

 

"Tiểu Khê, ngươi đang nhìn gì vậy?"  

 

Không biết từ lúc nào, thiếu gia đã quay lại.  

 

 

Loading...