Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoãn Sát Khanh - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-01-16 12:46:27
Lượt xem: 3,159

Dao Cơ nước mắt lưng tròng nhìn ta, gật đầu nói: "Tin."

 "Vậy thì hãy chờ đợi. Tất cả những kẻ đã hãm hại chúng ta, rồi sẽ có ngày phải trả giá, có đúng không?" 

Dao Cơ như bừng tỉnh khỏi cơn mê. 

Nàng ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất: "Nương nương, Dao Cơ phải làm thế nào, xin người hãy chỉ cho Dao Cơ." 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Ta từng chữ từng chữ nói với nàng ấy: "Hãy thuận theo hắn, lừa gạt hắn, nhẫn nhịn." 

Dao Cơ cắn chặt môi dưới, nghĩ đến nỗi nhục của tộc nhân, cuối cùng đành gật đầu đồng ý: "Được! Hoàng hậu nương nương, thần thiếp tin người."

Dao Cơ quả là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. 

Sau ngày hôm đó, ta nói ra những lời ấy, nàng liền không gây sự với Triệu Nguyên nữa. 

Vì thế mà hắn ta còn dám bén mảng đến cung Khôn Ninh vài lần. 

Thế nhưng, hắn lại thấy áy náy với Dao Cơ. 

Người được lợi, chẳng phải chính là hắn hay sao?

Nhưng người không thể chịu sự chỉ trích nhất, cũng chính là hắn. 

Sự sủng ái của Triệu Nguyên dành cho Dao Cơ, mơ hồ đã vượt qua cả ta. 

Thế nhưng trong hậu cung, không một ai có lời oán trách.

Mọi người đều bận rộn với việc của mình, người thì học côn khúc, người thì gảy đàn cổ cầm, lúc rảnh rỗi lại cùng các tỷ muội uống trà, đối câu đối. 

Những kẻ duy nhất lên tiếng oán trách, chính là các đại thần trong triều.

Bọn họ đem nữ nhi nâng niu như châu báu đưa vào cung, nào phải để làm nền cho đóa hoa kiều diễm là Lệ phi kia.

Mâu thuẫn này, sớm muộn cũng sẽ bùng nổ. 

Ngay từ khi Lệ phi tiến cung, mầm mống xung đột đã được gieo xuống.

Sẽ có một ngày, nó bùng phát dữ dội. 

Mà ta, chính là người khơi mào cho cuộc chiến này.

Tháng sáu đã về. Sen trong cung nở rộ, thi thoảng lại có vài con cá chép bơi qua, sắc hồng điểm xuyết trên nền xanh, đẹp đến nao lòng. 

Ta mỉm cười, ném xuống hồ ít mồi cá. 

"Vân Nương, ngươi nói xem, ý định phế hậu của hoàng thượng, còn có thể chờ được bao lâu?"

"Nô tỳ không dám nói bậy." 

"Thôi vậy, để bổn cung nói cho Triệu Nguyên biết."

Ánh nắng chan hòa ấm áp, ta khẽ hừ một tiếng, chậm rãi dang rộng hai tay. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoan-sat-khanh/chuong-7.html.]

Từ khi nhập cung, ta chưa từng làm một động tác nào thiếu đoan trang như vậy. 

Thế nhưng hôm nay, ta lại muốn làm. 

Ta bước đến bên hồ sen, khẽ mỉm cười, rồi ngay sau đó, "ùm" một tiếng, ta đã rơi xuống hồ. 

Tiếng Vân Nương thất thanh vang lên: "Người đâu! Người đâu! Hoàng hậu nương nương rơi xuống nước rồi!" 

Ta ngã xuống hồ, hôn mê bất tỉnh ba ngày. 

Triệu Nguyên bị Lệ phi quấn lấy, không những không đến thăm ta, hắn còn nói với các đại thần rằng muốn phế truất ta, lập Dao Cơ làm hoàng hậu.

Lý do hắn đưa ra là ta trượt chân ngã xuống nước, thể chất vốn yếu ớt, còn Lệ phi thì khỏe mạnh, lại đang mang long thai, đứa bé sẽ là thái tử của Đại Yên. 

Tin tức động trời này chẳng khác nào sét đánh ngang tai quần thần.

Chúng đại thần lên tiếng, thái tử tuy rằng nửa năm trước đã thất lạc, nhưng trong cung vẫn còn nhị hoàng tử và tam hoàng tử. 

Lệ phi là nữ tử dị tộc, làm sao xứng đáng làm hoàng hậu? 

Người vừa nói ra câu này lập tức bị lôi xuống, nhổ lưỡi, tru di cửu tộc. 

Mà nhị hoàng tử và tam hoàng tử, cũng trong một đêm rơi xuống nước, hôn mê bất tỉnh. 

Đến nước này, ai còn không hiểu, đây là hoàng thượng đã quyết tâm phế hậu, muốn lập nữ tử dị tộc làm mẫu nghi thiên hạ. 

Thậm chí, việc hoàng hậu rơi xuống nước, cũng chưa chắc là ngoài ý muốn. 

Sau lần này, không còn ai dám phản đối quyết định của Triệu Nguyên nữa. 

Thế nhưng, hắn cũng vì vậy mà mất đi lòng người. 

Vị đại thần bị tru di cửu tộc kia là lão thần hai triều, đã phò tá hoàng thượng hơn bốn mươi năm. 

Chỉ vì chọc giận hoàng thượng mà ông ta phải chịu kết cục thảm khốc như vậy. 

Vậy thì, bọn họ sẽ ra sao?

Điều hiếm thấy là, Tần tướng vẫn một mực trung thành với hoàng thượng như trước. 

Cho dù hoàng hậu bệnh nặng, ông cũng không hề cau mày tỏ vẻ lo lắng. 

Khi mọi người cho rằng Tần tướng thật sự lạnh lùng vô tình như vậy, thì trong cung điện của hoàng thượng, Tần Hi Hồng dập đầu đến mức m.á.u chảy đầm đìa, nhưng không phải cầu xin giữ lại hậu vị cho con gái, mà là xin một bài vị cho con trai.

Thì ra huynh trưởng của ta đang chinh chiến ngoài sa trường, lại bị mai phục ở Tây Song Quan, toàn quân bị diệt, không một ai sống sót. 

Hoàng thượng nổi trận lôi đình, suýt chút nữa tru di cửu tộc Tần gia. 

Những điều này, tất nhiên đều là Vân Nương kể lại cho ta nghe. 

Lúc bấy giờ, ta ốm liệt giường, không thể dậy nổi.

Ta đang nghĩ, có phải mình đã chơi lố rồi không? 

Loading...