Hoãn Sát Khanh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-01-16 12:43:43
Lượt xem: 3,014
Kỳ thật ta chưa từng ôm kỳ vọng quá cao đối với Triệu Nguyên, vị phu quân này.
Cho dù năm đó khi hắn là một vị vương gia không được sủng ái, đã đối với ta trăm điều trăm thuận.
Nhưng ta biết, một khi hắn trở thành quân vương...
Ta và hắn, trước là quân thần, sau là phu thê.
Cho nên mỗi một câu nói mà mẹ năm đó dạy ta, ta đều có ghi nhớ và làm theo.
Ta chưa từng trao trọn trái tim mình cho hắn.
Đối với ta mà nói, chỉ cần giữ được sự hòa thuận giữa đế hậu, vậy là đủ rồi.
Nhưng Triệu Nguyên lại giống như một con sói đói không biết thỏa mãn.
Ngay từ lúc đầu tiếp cận ta, hắn đã từng bước, từng bước leo lên vị trí cao hơn.
Hắn đã g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả người thân, dựa vào sự ủng hộ của cha ta là nhất quốc chi tướng, mới ngồi vững được giang sơn này.
Hiện giờ, Triệu Nguyên đã đủ lông đủ cánh, hắn đã không cần ta nữa, càng không cần Tần gia.
Cho nên, ta mới có thể bị vứt bỏ không chút do dự.
Ta nằm trên giường rất lâu. Tuy đau lòng nhưng cũng dần dần chấp nhận hiện thực này.
Nữ nhi của Tần gia, vĩnh viễn sẽ không bị trắc trở đánh gục.
Hiện tại điều quan trọng hơn chính là tiếp theo Triệu Nguyên sẽ làm gì với Tần gia.
Sáng sớm hôm nay, Triệu Nguyên liền lấy tội danh kháng chỉ, tuyên bố phế hậu.
Nhưng hắn đã thất bại.
Bởi vì đứa bé trong bụng ta vừa mới sảy mất.
Càng bởi vì quần thần nhất quyết phản đối.
Hoàng hậu không hề thất đức, hắn không có quyền phế truất ta.
Ta sờ sờ bụng dưới. Thì ra, nơi này đã từng có một sinh mệnh.
Vậy mà lại bị cha của nó, chính tay bóp chết.
Thật nực cười biết bao.
......................................
Tuy không bị phế hậu, nhưng ta rốt cuộc vẫn bị giam lỏng ở cung Khôn Ninh.
Hai tháng không được ra vào.
Người trong cung tự nhiên biết rõ là vì sao, kéo theo việc không thích Lệ phi.
Những dòng bình luận kia mỗi ngày đều bay qua bay lại trước mắt ta.
[Hoàng hậu nương nương, Dao Cơ sắp bị ức h.i.ế.p đến c.h.ế.t rồi, người mau đi xem nàng ấy đi!]
[Không có sự che chở của hoàng hậu, Dao Cơ chỉ càng thêm đau khổ.]
[Hại hoàng hậu nương nương bị cấm túc, Dao Cơ đã rất áy náy rồi...]
Ta ho khan một tiếng, lấy khăn tay che miệng.
Vết m.á.u đỏ sẫm khiến sắc mặt ta chợt thay đổi.
Thủ đoạn của Triệu Nguyên đúng là tầng tầng lớp lớp.
Vẫn là không chịu buông tha cho ta sao?
Vân Nương cúi đầu, lặng lẽ lấy khăn tay đi, sau đó thay một cái mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoan-sat-khanh/chuong-4.html.]
Vân Nương cười nói: "Nương nương, có Vân Nương ở đây, nương nương sẽ không có chuyện gì."
Ta nhớ tới cú đá mà hôm đó Triệu Nguyên trút giận lên người Vân Nương, trong mắt thêm vài phần xót xa.
Ta nhìn thoáng qua vòng eo run rẩy của Vân Nương.
"Khổ cho ngươi rồi."
Vân Nương lắc đầu: "Nô tỳ không đau, nương nương chịu nhục, chính là nô tỳ vô dụng."
Vân Nương là nô tỳ sinh ra trong nhà, từ nhỏ đã đi theo ta.
Ta và nàng ấy, tình như tỷ muội.
Triệu Nguyên lần này động đến nàng ấy, cũng chính là giẫm đạp lên mặt mũi của ta, không hề màng đến tình nghĩa phu thê.
Ta cười tự giễu một tiếng.
Ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ nhìn tuyết rơi, nhớ lại đêm tuyết một năm trước, Triệu Nguyên còn đang dưới ánh nến đỏ cùng ta hứa hẹn, cả đời này, nhất định không phụ ta.
Ta gạt bỏ những hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Thì ra chỉ là cảnh trong gương, trăng dưới nước.
Ta nhẹ giọng nói: "Vân Nương, chẳng bao lâu nữa, chính là tết Thượng Nguyên rồi phải không?"
Vân Nương đáp: "Vâng nương nương, mỗi năm tết Thượng Nguyên, thái tử và công chúa đều sẽ từ hoàng tử sở trở về."
Đúng vậy, hai đứa con của ta còn cần ta chăm sóc.
Lúc này, bình luận lại bay xuống mấy câu:
[Hỏng bét rồi, Triệu Nguyên vừa mới đào hố cho nhạc phụ, sau đó đã phái sát thủ đi g.i.ế.c thái tử và công chúa rồi...]
[Hoàng hậu nương nương lại phải đau lòng rồi.]
[A a a a! Đối xử tốt với hoàng hậu nương nương một chút đi, ta khóc mất.]
Hơi thở ta nghẹn lại. Môi mím chặt.
Hạt châu từ bi trong tay bị siết chặt đến cứng đờ.
Tiếp đó, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn bẩm báo: "Nương nương, không xong rồi, thái tử và Minh Nguyệt công chúa gặp thích khách, hiện giờ không rõ tung tích."
Ta "xoạt" một tiếng đứng dậy: "Ngươi nói gì?"
Cùng lúc đó, chuỗi hạt từ bi trong tay ta vì ta dùng sức quá mạnh, trực tiếp đứt đoạn, rơi đầy đất. Những hạt châu lăn lóc khắp nơi.
Ta tức giận đến mức mắt đỏ hoe, khí huyết dâng trào, cổ họng ngọt lịm. Mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Vân Nương liều mạng giúp ta điều hòa khí huyết, bấm huyệt nhân trung cho ta.
"Nương nương, nương nương đừng hoảng hốt, thái tử và công chúa phúc thọ như núi, nhất định sẽ bình an vô sự!"
Ta lại ngồi xuống, thở hổn hển. Lại ngẩng đầu lên, nước mắt đã rơi như mưa.
Tốt! Rất tốt!
Sao hắn dám thực sự g.i.ế.c con ta!
Ta chưa bao giờ ghét ai nhiều đến thế.
Triệu Nguyên.
Lòng dạ rắn rết bò cạp đến như vậy.
Ta không muốn kéo Triệu Nguyên khỏi ngai vàng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hình phạt như vậy. Quá dễ dàng.
Điều ta muốn làm là - giết hắn.