Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hoan Nhan - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-01 15:50:27
Lượt xem: 4,189

Lúc rèm kiệu vén lên, ta như nhìn thấy thần tiên.

Huyện lệnh gia còn rất trẻ, mặc quan phục, dung mạo như tiên tử trong tranh, là người đẹp nhất ta từng thấy trong đời.

Ngài ấy lặng lẽ nhìn ta một lúc, hỏi: “Vì chuyện gì mà ngươi muốn ta cứu mạng ngươi?”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Chưa kịp để ta nói, cha đã đến, ông ấy lao đến kéo ta, nói với huyện lệnh:

“Đại nhân, đây là con gái của tiểu nhân, nó vừa ăn trộm đồ trong nhà, chạy ra ngoài lêu lổng, tiểu nhân sẽ đưa con ranh con này về, dạy dỗ cho tốt.”

Ta bị cha kéo lê, xung quanh toàn là người xem náo nhiệt, không ai thấy có vấn đề gì.

Cha và con gái, đừng nói là đánh, dù có g.i.ế.c c.h.ế.t cũng là chuyện thường tình.

Ta tuyệt vọng nhìn huyện lệnh, cố gắng lần cuối cùng:

“Cha ta ham mê cờ bạc, ông ấy vừa mới vì một bát cháo mà đánh c.h.ế.t muội muội ta, bây giờ ta theo ông ấy về nhà, ông ấy cũng sẽ đánh c.h.ế.t ta, cầu xin đại nhân làm chủ!”

Cha bịt miệng ta lại, nói xin lỗi với huyện lệnh: “Nó căn bản không có muội muội, con ranh con này từ nhỏ đã biết nói dối, đại nhân bận rộn, tiểu nhân xin đưa nó đi.”

Huyện lệnh gia chỉ nhìn ta một cái, sau đó nói một câu với sư gia bên cạnh, rồi trở về kiệu.

Cha nắm chặt cổ tay ta, nghiến răng nghiến lợi mắng:

“Tiểu súc sinh, tối nay lão tử sẽ bán ngươi vào lầu xanh.”

Ta cả người run rẩy.

Ngay lúc này, sư gia lên tiếng: “Huyện lệnh nói, giữ nàng lại!”

Ta không dám tin, cố hết sức giãy ra khỏi tay cha, chạy đến trước kiệu dập đầu lia lịa:

“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân, dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa cả đời cho ngài.”

“Làm trâu làm ngựa thì không cần, ” huyện lệnh nói, “Sống cho tốt là được rồi.”

Ta cảm thấy huyện lệnh hình như rất dễ nói chuyện, cho nên ta lại làm liều xin ngài ấy cho ta đi xem muội muội.

Ngài ấy bảo người hầu đi theo ta, nhưng khi ta đến nơi, muội muội đã không thấy đâu nữa.

Ta hỏi tất cả mọi người, bọn họ đều nói không nhìn thấy.

Ta niệm vô số lần A Di Đà Phật, cầu xin muội muội không chết, cầu xin muội muội được người tốt bụng nhặt được, sống tốt, sống ở một nơi khác.

Có mẹ yêu thương, có cơm ăn, có quần áo mặc.

.............................................

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoan-nhan-wmue/chuong-2.html.]

Huyện lệnh họ Tiêu, tên là Ngọc, hình như là người Kinh thành, ta chưa từng đến Kinh thành, không biết Kinh thành ở đâu.

Đại nhân sống ở hậu viện nha môn.

Bên cạnh ngài ấy vốn chỉ có hai người hầu hạ, một sư gia, một tiểu đồng.

Sư gia họ Mã, bảo ta gọi là Mã gia, tiểu đồng tên là Á An, bọn họ hỏi ta tên gì, ta nói ta không có tên, vì vậy đại nhân đặt cho ta một cái tên.

Mã gia nói tên của ta được lấy từ một bài thơ, ông ấy đọc cho ta nghe, nhưng ta chỉ nhớ được một câu, hình như là người người vui vẻ, nhà nhà an vui gì đó.

Thì ra, nguyện vọng của đại nhân là thiên hạ thái bình a.

Hoan Nhan, ta rốt cuộc cũng có tên rồi.

Ta ôm hết tất cả việc nhà như giặt giũ nấu nướng, đại nhân bảo Á An giúp ta, ta nói không cần:

“Những việc này ta làm được từ năm bốn tuổi rồi, ta cam đoan, nhất định sẽ không giặt hỏng quần áo đâu.”

Mẹ nói, người ta bất kể ở nơi nào, đều phải có ích.

Người vô dụng, sẽ bị người ta ghét bỏ.

Cho nên, ta muốn làm người có ích.

Đại nhân rất bận, mỗi ngày dậy từ giờ Mão, mãi đến nửa đêm mới về ngủ, có lúc ngài ấy còn ngủ ở nha môn phía trước, chợp mắt một lát, trời đã sáng.

Sáng sớm đi chợ, ta bảo Á An mua một con gà, hầm một nồi canh.

Nhưng đại nhân chỉ uống hai hớp, rồi lại bắt đầu làm việc.

Công văn của ngài ấy hình như xem mãi không hết.

Buổi tối, ngài ấy và Mã gia vừa ăn cơm vừa nói chuyện: “Đã cuối tháng tám rồi, sắp đến mùa đông, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ trước khi mùa đông đến.”

Mã gia bỗng nhiên hỏi ta: “Hoan Nhan, mùa đông ở Đông Thái có lạnh không?”

Ta gật đầu lia lịa: “Rất lạnh, hơn nữa sẽ có tuyết rơi không ngừng.”

Mỗi mùa đông ở Đông Thái đều có rất nhiều người chết.

“Hàng xóm nhà ta c.h.ế.t vì rét, lúc được phát hiện, người cứng như gạch.”

Ta rót thêm một bát trà cho đại nhân, lại rót thêm một chén rượu cho Mã gia.

“Đại nhân, chuyện giữ ấm mùa đông, ngài định làm thế nào?” Mã gia thở dài.

“Dọc theo tường thành, dựng nhà tranh, chuẩn bị thêm lương thực…” Lông mi dài của đại nhân che khuất đôi mắt, ngài ấy trông rất buồn.

Đại nhân là sợ người ta c.h.ế.t rét sao?

Loading...